Là Beta,Tôi Cưới Được Nguyên Soái Alpha Tuyệt Vời Nhất

Chương 96



Mãi đến khi Thẩm Việt biến mất, nước cuối cùng cũng tràn ra từ chiếc cốc vỡ, thấm ướt tờ bản thảo trên bàn.

Vết nứt trên mặt bàn vẫn còn nguyên đó. Người của cục điều tra thò tay vào nhưng không thấy gì cả.

Thẩm Việt cứ như vậy biến mất trước mắt mọi người hơn nữa lại theo một cách thức quá mức kỳ lạ như vậy.

Toàn bộ Liên Bang chấn động, đủ loại bình luận trên Tinh Võng đẩy sự việc lên đến đỉnh điểm.

Tháp Liệt Nhân nhặt tờ "di thư" rơi trên mặt đất lên. Thẩm Việt chỉ mới viết được một nửa:

【Còn nhớ công thức mà mấy năm trước em tết lên tóc anh không? Em không biết anh có còn giữ nó không.Ở thời đại Ca Nhã, nếu có người phải chia lìa mọi người sẽ dựa theo công thức này để giữ lại hy vọng. Em thì hơi kém về toán học, em đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không giải được bí ẩn của chúng ta.Anh có muốn tính xem chúng ta còn bao nhiêu lần chưa gặp mặt, còn bao nhiêu phong cảnh chưa cùng nhau ngắm không? ^_^】

"Em còn mặt mũi mà cười... Đồ khốn..." Đôi mắt Tháp Liệt Nhân đỏ ngầu, nhìn khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia, nghiến răng.

【Còn nữa, trong ngăn kéo của em, có một thứ cho anh.】

Tháp Liệt Nhân đột nhiên đứng dậy mở ngăn kéo bàn ra chỉ thấy bên trong là một chiếc vòng tay bằng gân da có gắn hoa nhỏ. Trông như được tự tay làm bằng dây thun và nhung mịn. Những bông hoa nhỏ là loại hoa dại khô thường thấy nhất trong rừng rậm, được bó chặt lại và đặt trong một quả cầu pha lê tràn đầy tinh thần lực, giữ được nhiều năm không bị hỏng.

【Tháp Liệt Nhân, nếu em bất đắc dĩ phải vắng mặt một thời gian hoặc là không có cách nào trở về... Hai đứa nhỏ chỉ có thể tạm thời giao cho anh chăm sóc. Em rất yêu bọn chúng, giống như anh yêu bọn chúng vậy. Đương nhiên anh mới là vĩnh viễn của em...】

Viết đến đây, đầu bút lông như bị xé toạc, nét bút cuối cùng đột ngột dừng lại như thanh kiếm bị gãy lưỡi, không chút lưu tình đâm thẳng vào tim hắn.

"Nguyên soái Tháp Liệt Nhân, những thứ này tất cả mọi thứ trong căn phòng này, đều là của chính phủ và nhân dân..."

Tháp Liệt Nhân quay đầu lại nhìn hắn: "Anh nói cái gì?"

Người nọ bị đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn làm cho kinh hãi nhưng nhớ đến sau lưng là toàn bộ Liên Bang đặc biệt là căn phòng này vẫn đang được phát sóng trực tiếp trên toàn mạng, hắn lấy hết can đảm, cổ họng co rút run rẩy: "Hiện tại mọi thứ của 'mồi lửa' đều liên quan đến an nguy của Liên Bang, ngài không có lý do gì để tư lợi..."

Lời vừa dứt tinh thần lực mạnh mẽ lập tức tràn ngập căn phòng siết chặt từng tế bào trên cơ thể hắn áp lực vô hình đè nghẹt lồng ngực hắn tay chân cứng đờ không thở nổi.

Giống như ác quỷ, lưỡi hái màu tím dường như nuốt chửng linh hồn của hắn.

Khán giả chỉ thấy nhân viên cục điều tra vừa nãy còn rất cứng rắn, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, tròng mắt trợn trừng. Rồi sau đó đột nhiên ngã vật xuống đất như con cá sắp chết giãy giụa trên sàn.

Một đôi ủng quân đội dẫm trước mặt hắn, nhìn xuống: "Có phải anh nhầm lẫn không? Đây là chồng tôi để lại cho tôi dù tôi chết đi, những thứ này cũng sẽ để lại cho con tôi."

"... Xin... xin lỗi..." Thân thể hắn lùi dần về phía sau trên mặt đất.

Mãi đến khi bước chân của Tử Thần đã rời đi, hắn mới đột nhiên nhận ra mình vừa nãy đã chật vật đến mức nào.

【Chẳng lẽ, Thẩm Việt thật sự đã về với Ca Nhã?】

【Có phải điều đó có nghĩa là nguy cơ đã được giải trừ?】

【Nhìn lên bầu trời trên đầu các người đi, đếm ngược chỉ tạm dừng, chứ không biến mất.】

【Tháp Liệt Nhân vẫn đang bảo vệ cái 'mồi lửa' đó.】

【Nhưng đó vốn dĩ là đồ vật Thẩm Việt để lại cho anh ta mà, đồ vật của bạn đời hợp pháp, Liên Bang mong chờ tra ra được cái gì từ đó?】

【Đúng đúng đúng, hy vọng đến lúc Ca Nhã tấn công, những người ở trên lầu xông lên tiền tuyến nộp mạng đầu tiên vẫn có thể hùng hồn như vậy.】

【Tôi cứ cảm thấy Thẩm Việt sẽ trở về, Liên Bang sẽ trở thành thuộc địa và đảo nô lệ của Ca Nhã.】

【Tháp Liệt Nhân sớm muộn cũng sẽ phản chiến.】

【Đúng vậy, dù tôi rất ngưỡng mộ tình yêu của họ, nhưng cũng không thể thông cảm được.】

Cứ như vậy sau ba tháng lẻ năm ngày kể từ khi người bù nhìn giáng xuống Thẩm Việt đã đi, để lại nửa phong di thư và một chiếc vòng tay tự làm bằng gân da.

Nhà toán học Bối Tây Mạc sau hai năm lại được Tháp Liệt Nhân mời đến văn phòng, có chút ngạc nhiên.

Sắc mặt Tháp Liệt Nhân vẫn âm trầm, đôi mắt màu tím lạnh lẽo đáng sợ.

Mặc dù vậy, Bối Tây Mạc vẫn từ chối tính toán công thức cho hắn.

Trong mắt Bối Tây Mạc, Thẩm Việt là kẻ phản bội Liên Bang.

"Sớm biết đó là công thức của Ca Nhã, tôi đã không đụng vào."

Ngay từ đầu, ông đã là một trong số ít người không sợ hãi tinh thần lực của Tháp Liệt Nhân, vì vậy nói chuyện cũng rất thẳng thắn: "Ngài là nguyên soái Quân đoàn số một, sau khi biết thân phận của hắn, vì sự trong sạch của ngài, nên đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hay là ngài đã sớm biết, chỉ là giả vờ hồ đồ?"

Nhưng khi ông chạm phải đôi mắt màu tím lạnh lùng im lặng kia, lại đột nhiên im bặt.

Nếu có một thứ gọi là sát khí, thì bây giờ ông đang cảm nhận được nó. Trước loại sát ý nghiêm nghị này, nhà toán học không có cái loại khí phách đó.

Genna kịp thời hòa giải: "Tiên sinh Bối Tây Mạc, ngài là một học giả, chẳng phải vẫn nói toán học không phân biệt dân tộc và lập trường sao? Huống chi công thức đó là do tiên sinh Thẩm liệt kê ra."

Tính tình nguyên soái thật sự tốt hơn nhiều rồi, đặt vào trước đây, Bối Tây đừng nói ra những lời này, có lẽ không có cơ hội để cô ta hòa giải đâu.

Bối Tây Mạc chỉ có thể xuống nước: "Được thôi, các người sẽ còn gặp lại chắc chắn sẽ còn gặp lại, duyên phận của các người là không thể dứt."

Nhưng ông không nói rõ bao giờ thì họ có thể gặp lại.

Tháp Liệt Nhân cũng không hỏi thêm.

Hắn phải đợi, chờ càng lâu xem đến lúc đó Thẩm Việt sẽ áy náy và bồi thường cho hắn như thế nào.

Sau khi đếm ngược tạm dừng, vượt qua sự hoảng loạn ban đầu, chính phủ mạnh mẽ trấn an lòng dân, không ngừng phát triển quân đội vũ trụ.

Mọi người trải qua một năm sống yên bình, không ít người ngày càng lạc quan.

Càng nhiều người khác vẫn sống dưới dòng đếm ngược lơ lửng kia, trở nên ngày càng nhạy cảm và đa nghi.

Cúi đầu đi đường trở thành sự ngầm hiểu của mọi người, bầu trời là căn nguyên đau khổ của họ, còn một bộ phận người lựa chọn xóa ký ức.

Năm đó được gọi là Năm Im Lặng.

Tháp Liệt Nhân trở về trang viên Khắc Lai Khách.

Hạ Tá ban đầu còn lo lắng cho tình trạng của hắn, nhưng phát hiện Tháp Liệt Nhân bình tĩnh đến bất ngờ.

Theo quy tắc, tộc trưởng Ngang Khoa Lạp phải đặt tên cho hai đứa trẻ, Tháp Liệt Nhân kiên quyết muốn cho anh trai mang họ Thẩm.

Ngang Khoa Lạp giận đến mức không thành sắt được, nhưng vì tính cách bướng bỉnh của Tháp Liệt Nhân chỉ có thể đồng ý với hắn.

Cuối cùng, em trai theo dòng họ Khắc Lai Khách, đặt tên Sát Trác, anh trai tên Thẩm Kế.

Tháp Liệt Nhân vu.ốt ve mái tóc hoa văn sờ đến chiếc vòng tay gân da, cầm nó lên. Trong quả cầu pha lê đung đưa mấy bông hoa dại nhỏ.

Anh thực sự chịu đủ những thứ con gái này rồi.

Thẩm Việt không ở đây Tháp Liệt Nhân vốn lười buộc tóc nhưng vì phải ôm con tóc dài luôn bất tiện.

Thẩm Kế luôn túm tóc anh còn Sát Trác thì trực tiếp há miệng cắn như thể đó là thứ gì đó ngon lành.

Tháp Liệt Nhân tự học cách buộc tóc, hắn dùng lược tùy tiện chải qua luôn quá thô lỗ, chải nhẹ một cái là rụng vài sợi.

"Còn không trở lại, anh sẽ cắt hết tóc!" Tháp Liệt Nhân nhìn chằm chằm người trong gương.

Anh biết rõ Thẩm Việt yêu nhất mái tóc vàng của mình. Ngày thường khi giúp tết tóc, Thẩm Việt luôn nhẹ nhàng tỉ mỉ, không để sót một sợi tóc nào.

Tháp Liệt Nhân cố gắng kìm nén dòng suy nghĩ. Ban đầu anh càng nghĩ càng đau khổ, sau đó tự ép mình không nghĩ nữa. Bây giờ dù nghĩ nhiều cũng chỉ thêm tê liệt.

Sát Trác đã bò đến bên chân anh, níu lấy ống quần kêu "ê ê a a". Thẩm Kế thì ngoan ngoãn ngồi trên giày anh, tay ôm chặt bình sữa, khá là yên tĩnh.

Tháp Liệt Nhân một tay bế một đứa, đặt vào nôi.

"Tháp Liệt Nhân phải đi họp, đến chỗ ông nội."

Tất Weiss rất nhanh đã mang hai chiếc nôi đến phòng tộc trưởng.

Ngang Khoa Lạp vẻ mặt lạnh tanh ngồi trước bàn trà, thực tế bên dưới bàn tay ông ta đã siết chặt đến mức sắp tróc da.

Năm thứ hai của thời kỳ im lặng, Liên Bang đề xuất hiệp nghị ngừng bắn hợp tác với đế quốc.

Trong năm này, bầu trời của Hắc Ám Đế Quốc cũng treo ngược đồng hồ đếm ngược, cả hai bên đều chịu đựng sự hoang mang do Ca Nhã buông xuống.

Đậu Thoi cũng đồng ý ngừng bắn hợp tác. Thực ra, hắn ta càng kiêng kỵ Tháp Liệt Nhân với sức mạnh tinh thần cấp 3S hơn là thực lực mơ hồ khó đoán của Ca Nhã.

Sau đó, vũ khí và chiến hạm vũ trụ của cả hai bên đều có những bước phát triển vượt bậc hàng ngày.

Mọi người tận hưởng hai năm bình yên và an toàn nhất, không chiến tranh, không đe dọa dần dần quên đi nỗi sợ hãi Ca Nhã trước đây.

Khi ngẩng đầu, họ cũng theo thói quen mà bỏ qua chiếc đồng hồ đếm ngược đáng sợ kia.

Năm thứ ba của thời kỳ im lặng những lời tố cáo tội trạng của Tháp Liệt Nhân ngày càng nhiều cuối cùng dồn nén rồi bùng nổ.

Không còn chiến tranh, nguyên soái của quân đoàn đệ nhất dường như không còn giá trị. Những hành động "bạo hành" trước đây của anh bị mọi người không chấp nhận, đặc biệt là việc anh che chở mồi lửa, để lại gai nhọn trong lòng mọi người.

Mọi người đã không còn tin tưởng anh nữa.

Mã Lí Ân là người đầu tiên gây khó dễ với cánh tay giả máy móc đeo trên người lòng đầy căm phẫn.

Ngay sau đó, Tây Sắt quân vương cũng bắt đầu tố cáo vụ án Khải Kỳ Nhĩ bị sát hại năm xưa, hơn nữa còn nói thẳng Tháp Liệt Nhân can thiệp vào chính sự của Tây Sắt.

Càng nhiều ân oán tích tụ bất kể công hay tư bất kể cũ hay mới tất cả đều bùng nổ.

Lần này, không có mấy người đứng ra nói giúp Tháp Liệt Nhân.

Khi tờ cáo trạng bằng giấy được gửi đến trang viên Khắc Lai Khách, Tháp Liệt Nhân nhìn tên công tố viên trên đó, im lặng một lát rồi tỏ ra bình tĩnh lạ thường.

Là công dân Liên Bang khởi tố anh.

Tháp Liệt Nhân bị những công dân Liên Bang mà anh luôn bảo vệ vứt bỏ.

Hay nói đúng hơn, là thời thế đã vứt bỏ anh.

Liên Bang không bao giờ cần Tháp Liệt Nhân nữa.

Ở một nơi khác trong không gian vũ trụ, đôi mắt đen láy đột nhiên mở ra, tầm nhìn là một khoảng trống rộng lớn bao la chưa từng có. Thế giới trước mắt cậu chồng chất đan xen không ngừng ép về phía mình.

Một bàn tay chạm vào vai Thẩm Việt

Thẩm Việt quay đầu nhìn "người" trước mắt, kinh hãi trước "người" trong mắt mình.

"Thẩm Y?" Thẩm Việt phát hiện giọng mình cũng thay đổi.

"Anh, là em."

"Em ở đâu? Sao anh không thấy em?" Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thẩm Y, nhưng không thể nắm bắt được hình ảnh của em ấy.

"Đợi anh hoàn toàn trở thành thực thể bốn chiều, anh sẽ thấy em."

"Từ từ, em đang nói linh tinh gì vậy? Cái gì mà thực thể bốn chiều?" Thẩm Việt đột nhiên đứng dậy khỏi giường nhưng khi nhìn xuống đất, cả người liền choáng váng.

Thẩm Việt đưa tay lên muốn dụi mắt lại thấy rõ cả mạch máu và đường gân trên tay mình, thậm chí cả dòng chảy của máu.

Thẩm Việt sững sờ tại chỗ.

"Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn luôn tìm anh." Thẩm Y đỡ lấy cậu.

"Cơ thể anh hiện tại vẫn đang trong quá trình cải tạo chưa hoàn toàn trở thành thể chất bốn chiều. Đợi đến khi cải tạo thành công hoàn toàn anh sẽ thích ứng được với mọi thứ ở thế giới này."

Thẩm Việt sắp ngất xỉu: "Em từ từ đã! Anh chưa nói muốn trở thành thực thể bốn chiều."

"Không trở thành thực thể bốn chiều, chúng ta vĩnh viễn không có cách nào gặp mặt giao tiếp bình thường. Hiện tại em cũng là hạ chiều mới có thể chạm vào anh, anh mới có thể nghe thấy giọng em. Anh không muốn thấy em sao?"

Thẩm Việt giống như người mù, sờ so.ạng thân thể và đầu em trai mình : "Cảm giác cũng không khác trước là mấy."

"Anh hoàn toàn không nhớ em, đúng không?" Thẩm Y đột nhiên nói, trông vô cùng thất vọng.

"Sao có thể?" Thẩm Việt vội vàng nói.

"Vậy tại sao anh không thể trở thành thực thể bốn chiều? Đến lúc đó anh mới có thể nhìn thấy em thật sự. Anh biết Ca Nhã đã đợi bao lâu rồi."

"Vậy em ít nhất cũng phải thương lượng với anh một tiếng chứ. Lúc em bắt anh đi, không thấy anh đang làm gì sao?" Thẩm Việt thật sự muốn gõ đầu Thẩm Y

"Chỉ có cơ thể được khai phá thăng chiều rồi, chúng ta mới có thể giao tiếp. Trước đây chúng ta không thể giao tiếp..." Giọng Thẩm Y lúc gần lúc xa có khi chấn động đến đau tai Thẩm Việt, có khi lại nghe không rõ.

Thẩm Việt ôm đầu: "Sao em lại tóm anh đến đây? Tháp Liệt Nhân đang đợi anh đấy, tẩu tử của em cũng đang đợi anh đấy. Anh ấy không thấy anh về chắc chắn sẽ tức điên lên mất."

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Thẩm Y cuối cùng cũng lên tiếng: "Vậy biến tẩu tử cũng thành thực thể bốn chiều, còn có hai đứa cháu trai của em nữa, đúng không?"

"...Thẩm Y, các em quen với thế giới bốn chiều, thấy được bầu trời trên mặt biển, nhưng anh đã quen làm con cá dưới đáy biển rồi, em hiểu không? Ca Nhã vẫn còn tồn tại, em vẫn còn sống. Với anh mà nói như vậy là đủ rồi."

"Anh, vấn đề là hiện tại cái đáy biển kia không còn dung chứa anh nữa."

Thẩm Việt nắm lấy "thân thể" em trai: "Em cảm thấy anh quan tâm đến ý kiến của người khác sao? Nói cho anh biết làm thế nào để trở về trước đã. Tháp Liệt Nhân chắc chắn đang phát điên rồi chuyện khác đến lúc đó rồi nói sau."

"Có ba cách. Cách thứ nhất là biến thành thực thể bốn chiều anh lập tức có thể trở về nhưng bọn họ không có cách nào thấy anh cũng không có cách nào cảm nhận được anh."

Thấy Thẩm Việt dần mất kiên nhẫn: "Em có tin không..."

Sự áp chế huyết thống của anh trai đối với em trai đã đánh thức ký ức sâu xa của Thẩm Y.

"Cách thứ hai, giống như người bù nhìn vậy, xuất phát từ bây giờ, khoảng cách vật lý quá xa, ít nhất phải vài thập kỷ."

"Cách thứ ba thì sao?"

"Cách thứ ba, chính là chờ đợi vết nứt không gian ba chiều xuất hiện, rồi trở về."

"Giống như lúc trước em bắt anh đi?"

"Đúng vậy."

"Chỉ có thể chờ thôi sao?"

"Có thể suy tính, nhưng vì chiều thời gian khác nhau, có lẽ sẽ đến một thời điểm khác."

Thẩm Việt nhắm mắt lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Tháp Liệt Nhân, phải đợi em nhé.