Sau khi Ca Nhã tính toán kỹ lưỡng vết nứt không gian ba chiều (3D) đã xuất hiện đúng giờ, không hề sai lệch.
"Chúng ta có thể đẩy thời gian về trước một chút nếu anh yêu cầu."
"Ý em là...?"
"Ý em là có thể trở về thời điểm anh muốn, đương nhiên không thể quá xa." Thẩm Y khẳng định nói.
Thẩm Việt vô cùng kích động: "Vậy đưa anh trở lại ngày anh rời đi."
Như vậy có lẽ có thể tránh được nỗi đau chia lìa với Tháp Liệt Nhân.
Mấy ngày nay, Thẩm Việt như cây khô bị lửa thiêu đốt, héo hon từng giây từng phút, chịu đựng dày vò khôn nguôi. Nếu không phải niềm tin được trở về gặp Tháp Liệt Nhân chống đỡ, anh thật sự sắp phát điên rồi.
Thẩm Y dường như hiểu được ý anh, thở dài: "Nhưng em phải nói với anh, điều này cũng không thể thay đổi tiến trình của thế giới đã tồn tại."
"Có ý gì?"
"Sau khi đẩy thời gian về trước sẽ chỉ có thêm một thế giới mới. Ở thế giới mới này, hai người không chia lìa, nhưng ở thế giới hiện tại, hai người đã thật sự xa cách một khoảng thời gian. Cho nên em nói, cũng không thể thực sự thay đổi nỗi đau của người ở thế giới đã có. Lựa chọn của anh chỉ là tạo ra một thế giới song song tốt đẹp hơn."
Thẩm Việt cả người cứng đờ, hai tay ôm chặt trán, một nỗi đau tái nhợt, bất lực như chất lỏng chảy ra từ kẽ ngón tay cậu
Vậy là cậu vẫn không thể thay đổi nỗi đau của Tháp Liệt Nhân, không thể thay đổi sự thật đã định.
"Nếu như vậy, hãy trở lại thế giới hiện tại, đừng để anh ấy một mình chịu đựng đau khổ." Anh phải trở về bên Tháp Liệt Nhân.
Vết nứt không gian ba chiều mở ra.
"Thật xin lỗi, anh, em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ từ chối trở lại Ca Nhã, em cứ tưởng anh sẽ nhớ nhà." Trước khi đi giọng Thẩm Y từ xa vọng lại mang theo áy náy và nỗi thất vọng khó kìm nén.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Y nhìn Thẩm Việt dày vò chính Thẩm Y cũng không chịu nổi.
"Không phải, Thẩm Y, nếu anh trở thành thực thể bốn chiều trở lại Ca Nhã, anh sẽ vĩnh viễn không thể giao tiếp với Tháp Liệt Nhân, không thể trở về bên cạnh anh ấy, em hiểu không?"
"Tại sao không thể cùng nhau trở thành thực thể bốn chiều?"
"Em còn có thể quen với thế giới ba chiều sao?"
"Không, thế giới ba chiều quá chật chội chỉ một phút thôi cũng khiến em khó chịu đựng."
"Cho nên, anh không thể vì Tháp Liệt Nhân mà đưa ra bất kỳ lựa chọn nào. Dù sao Liên Bang ở thế giới ba chiều mới là nhà của anh ấy."
Thẩm Y nói: "Cho dù bọn họ biết anh là người Ca Nhã, trong lòng nghi ngờ anh, anh vẫn phải trở về sao?"
"Đúng vậy."
Thẩm Việt đặt tay lên "vai" em trai mình
Cậu biết hiện tại chạm vào cơ thể thẩm Thẩm Y cũng chỉ là một hình chiếu để lại ở thế giới ba chiều. Cậu biết giữa họ vẫn cách xa nhau ở hai đầu vũ trụ, cuộc gặp gỡ thực sự vĩnh viễn không thể xảy ra.
"Thẩm Y, đến ôm anh một cái." Trong khoảnh khắc sắp chia tay này Thẩm Việt cười ấm áp vươn tay về phía không khí hư vô, giống như khi còn nhỏ.
Thẩm Y rõ ràng xúc động: "Không... Không được... Đó chỉ là bóng dáng của em, em căn bản không thể ôm anh."
Thẩm Việt ngẩn người, có lẽ từ mười vạn năm trước, sau khi anh trở thành mồi lửa, anh và em trai đã không còn là người của cùng một thế giới nữa.
Dù biết là vậy, Thẩm Việt vẫn vươn tay, ôm "bóng dáng" của Thẩm Y vào lòng.
"Thẩm Y, em chỉ cần biết anh sống rất tốt, anh có gia đình mới rồi không cần lo lắng cho anh."
"Ở tinh cầu Mãng Xà, năm đó có một hành tinh nhân tạo do người Ca Nhã để lại, coi như là món quà em tặng cho anh."
Thẩm Y đẩy cậu vào trong vết nứt: "Vĩnh biệt, anh."
Thẩm Việt còn chưa kịp hỏi món quà đó có ý nghĩa gì thì trời đất đã quay cuồng, cảm giác như toàn bộ tế bào da thịt bị phân tán rồi tái tổ hợp.
Thẩm Việt đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một thảm cỏ mềm mại.
Cậu đứng dậy, nhận ra cơ thể mình đã trở lại bình thường, hiện tại chỉ có thể thấy làn da người không nhìn thấy xương cốt và mạch máu bên trong nữa.
Thẩm Việt cúi đầu, cỏ vẫn là cỏ, đá vẫn là đá, mọi thứ trong tầm mắt đều trở lại dáng vẻ bình thường vốn có.
Đây là bằng chứng cho việc cậu đã chuyển hóa trở lại cơ thể 3D.
Sau đó, Thẩm Việt lại phát hiện cơ thể mình trở nên vô cùng trẻ trung, mặc dù trước đây mình cũng không già đi.
Nhưng sự trẻ trung này toát ra vẻ thanh tú từ trong xương cốt, cơ thể Thẩm Việt trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, như thể trẻ ra mười tuổi chỉ sau một đêm.
Có lẽ là do từ trường ở đây. Đây là hành tinh nhân tạo kia sao?
Toàn Tinh Võng náo loạn ầm ĩ, người dân liên bang muốn trừng phạt Tháp Liệt Nhân.
Phiên tòa xét xử này được phát sóng trực tiếp dưới sự theo dõi của toàn bộ người dân liên bang.
Tháp Liệt Nhân không mặc quân phục, không đội mũ quân đội anh tùy ý khoác chiếc áo của Thẩm Việt ngồi ở hàng ghế dưới của tòa án.
Đôi mắt tím không mang theo một tia cảm xúc, đôi môi mỏng mím chặt thản nhiên chấp nhận mọi thứ.
Đại pháp quan tòa án đệ nhất nhìn anh, tuyên bố kết quả phán quyết cuối cùng.
"Tháp Liệt Nhân · Khắc Lai Khách bị cáo buộc giết hại Khải Kỳ Nhĩ, bồi thường cho Tây Sắt quốc 2 tỷ tinh tệ; tội cố ý gây thương tích cho Mã Lí Ân được xác nhận, nhưng được giải quyết riêng."
"Với tư cách là nguyên soái đệ nhất, không những không cùng toàn dân chống lại kẻ thù chung trong thời khắc then chốt, ngược lại còn che chở bao bọc mồi lửa, coi thường an nguy của người dân liên bang, gây tổn hại đến sự phát triển của Liên Bang. Từ hôm nay trở đi, Tháp Liệt Nhân · Khắc Lai Khách không còn giữ chức nguyên soái quân đoàn đệ nhất, bị phạt 30 triệu tinh tệ, tất cả những vật phẩm liên quan đến mồi lửa dưới mọi hình thức đều phải nộp lên Liên Bang."
Tháp Liệt Nhân cười lạnh: Đây coi như là ý muốn xử lý nhẹ nhàng sao?
Hạ Tá và Ngang Khoa Lạp ở trang viên Khắc Lai Khách theo dõi toàn bộ phiên tòa. Ngang Khoa Lạp nhắm đôi mắt già nua lại, Hạ Tá ôm chặt hai đứa trẻ ngây thơ.
Cái búa này giáng xuống, dòng tộc Khắc Lai Khách cũng suy tàn.
Vô số bình luận trên mạng đều cho rằng hình phạt này quá nhẹ đối với người Khắc Lai Khách
【 Người Khắc Lai Khách những năm gần đây đã nuốt không ít của cải rồi, chỉ riêng thời gian em trai hắn làm đại pháp quan thôi đã không biết bao nhiêu người hối lộ. 】
【 Sao lại dễ dàng buông tha hắn như vậy? Ít nhất phải bắt hắn khai ra thông tin về mồi lửa chứ? 】
【 Đủ rồi đấy, ở trên kia, muốn hống hách dọa người vậy sao? 】
【 Ha ha, đám fan cuồng ngu ngốc của quân phản loạn loài người lại bắt đầu tẩy trắng rồi? 】
【 Hai quả Cầu Dịch Thể kia không nên thu hồi lại sao? 】
Đến giờ phút này, Tháp Liệt Nhân cũng cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.
Đột nhiên một tiếng thét chói tai xé tan sự tĩnh lặng của tòa án.
Mọi người ngẩng đầu kinh hoàng phát hiện đồng hồ đếm ngược trên bầu trời lại bắt đầu.
Tử Thần lại một lần nữa bước những bước chân trì trệ suốt ba năm.
Thành phố rơi vào khủng hoảng.
Ngay cả hiện trường tòa án luôn nghiêm túc và yên tĩnh cũng bắt đầu hỗn loạn.
Tháp Liệt Nhân giữa đám đông hỗn loạn ngước nhìn lên không trung.
Gần như ngay khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu vô số tàu dân sự tị nạn neo đậu ở các cảng vũ trụ đã khởi hành các trung tâm thương mại trên mặt đất lập tức giải tán.
Từng giây từng phút, từng tấc từng tấc, đồng hồ đếm ngược gặm nhấm lý trí và nhân tính.
Giữa đám đông dày đặc đang chen lấn Tháp Liệt Nhân nghi ngờ mình hoa mắt, anh thấy người mà ngày đêm anh mong nhớ.
Đám người tùy ý xuyên qua tay chân và cơ thể anh, Thẩm Việt trong thế giới lưu ly phức tạp giống như một linh hồn trong suốt,gần như muốn tan biến.
Tháp Liệt Nhân ngơ ngác bước tới Thẩm Việt nắm lấy cánh tay anh kéo vào lòng gần như đồng thời Tháp Liệt Nhân cũng đột nhiên nhào về phía cậu
Phảng phất cái ôm trong nháy mắt kích hoạt thế giới chân thật, cơ thể hư ảo của Thẩm Việt cũng vì cái chạm của anh mà trở thành nhục thể rõ ràng.
Anh đâm sâu vào lòng ngực Thẩm Việt, Thẩm Việt lùi lại một bước, cong người ôm chặt lấy anh.
Giữa đám đông hai trái tim đập rộn ràng vì nhau thân thể run rẩy vì nhau.
Tháp Liệt Nhân có chút không dám tin, anh cảm thấy mình đang mơ.
"Cái tên khốn kiếp..." Tháp Liệt Nhân nghiến răng nghiến lợi, kích động đến đỏ mặt trong lòng ngực Thẩm Việt.
"Xin lỗi... Xin lỗi." Thẩm Việt vu.ốt ve đỉnh đầu anh.
Vỗ về như xoa lưng Tháp Liệt Nhân cảm giác người trong lòng lại trở về dáng vẻ gầy gò trước kia, chút thịt vất vả lắm mới tăng được khi mang thai cũng biến mất.
Mãi đến khi chiến hạm chính phủ dừng ngay trên đầu họ, hai người mới luyến tiếc rời nhau.
Thẩm Việt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn chiến hạm và phi cơ cơ giới trên đỉnh đầu, một tay nắm chặt vũ khí năng lượng cao nhắm thẳng vào chúng.
Vô số họng súng dày đặc như một tấm lưới trời khổng lồ, chiến hạm tấn công và phòng vệ màu đen sẫm trên đỉnh đầu gần như che khuất màu sắc bầu trời.
Gió lùa vào thổi tung mái tóc Tháp Liệt Nhân và vạt áo Thẩm Việt.
Thẩm Việt buồn cười nói: "Mấy năm nay, đồ của Liên Bang vẫn chẳng tiến bộ chút nào."
"Thẩm tiên sinh, mời ngài đến tòa nhà điều tra Liên Bang một chuyến, phối hợp công tác của chúng tôi."
Tháp Liệt Nhân nóng nảy nắm lấy tay cậu : "Không cần đi."
Thẩm Việt lần đầu tiên thấy Tháp Liệt Nhân bộ dạng vội vàng như vậy, nắm chặt tay anh truyền sự ấm áp và trấn định vào lòng bàn tay.
Thẩm Việt ngẩng đầu, cậu biết giờ phút này các lãnh đạo cấp cao của Liên Bang đang nhìn mình sau cặp mắt trí tuệ kia: "Không cần phí công, ngay tại đây mời chính phủ Liên Bang trực tiếp đối thoại với tôi, tốt nhất là phát sóng trực tiếp toàn tinh tế."
Rất nhanh, hội nghị ảo của ban điều hành Liên Bang xuất hiện trước mặt họ.
Toàn bộ Tinh Võng cũng nổ tung Thẩm Việt mất tích ba năm đột nhiên xuất hiện trước mắt người vẫn là người đó.
Trước đó, có người phân tích nhiều giả thuyết về sự mất tích của Thẩm Việt trong đó giả thuyết được quan tâm nhất là Thẩm Việt đã trở thành sinh vật cao chiều. Hiện tại Thẩm Việt xuất hiện, lời đồn đại cũng tự sụp đổ.
【 Hình như hắn trẻ hơn thì phải? 】
【 Người ta vốn dĩ đã trẻ mà... 】
【 Không, trẻ cũng có nhiều giai đoạn khác nhau, là thật sự trẻ hơn. 】
【 Đếm ngược bắt đầu rồi, có phải Ca Nhã đã chuẩn bị tấn công không? 】
【 Người bù nhìn chỉ cố ý đến dọa người thôi. 】
【 Rốt cuộc hắn muốn làm gì? 】
"Thẩm tiên sinh, ngài đại diện cho Ca Nhã đến nói chuyện sao?"
Cuối cùng, một ông lão xuất hiện trên hình ảnh thực tế ảo, hai người phảng phất giằng co mà đứng.
"Không, tôi chỉ đại diện cho dòng tộc Khắc Lai Khách đến đàm phán với Liên Bang."
"Ồ? Thẩm tiên sinh, dòng tộc Khắc Lai Khách hiện giờ không có tư cách đàm phán trực diện với Liên Bang."
"Phải không?" Thẩm Việt ngước mắt nhìn thoáng qua đồng hồ đếm ngược trên bầu trời: "Ông nghĩ kỹ đi, bây giờ còn 57 tiếng nữa."
Ngay khi anh ngước nhìn lần này, đồng hồ đếm ngược dừng lại.
Mọi người ngẩng đầu nhìn con số treo lơ lửng trên bầu trời, phảng phất như mặt trời sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Vị chuyên gia đàm phán kia lộ vẻ nghi hoặc: "Có ý gì?"
"Ý là, tôi mới là chủ nhân của người bù nhìn, hiện tại, dòng tộc Khắc Lai Khách có tư cách đàm phán với Liên Bang không?"
Trong khoảnh khắc, toàn bộ tinh tế im lặng, tất cả mọi người ở Liên Bang và đế quốc đều ngừng thở chăm chú nhìn chằm chằm người thanh niên trông chưa đến hai mươi tuổi này.
Giọng Thẩm Việt phảng phất như sợi dây đàn của Tử Thần vang lên khúc nhạc chí mạng bên tai mỗi người.
Lão giả đàm phán đã hơn hai trăm tuổi từng trải qua vô số trường hợp lớn nhỏ giờ phút này cổ họng cũng nghẹn lại vì căng thẳng.
"Cần tôi chứng minh lại một lần nữa sao?"
Lời Thẩm Việt vừa dứt, con số tử vong lại một lần nữa nhảy lên không ngừng.
Những người đã quen với cuộc sống an nhàn suốt ba năm qua phảng phất như cây cỏ bị rút mất rễ mặt mày héo hon tái nhợt, có người thét lên.
"Từ từ, từ từ..." Chuyên gia đàm phán hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình: "Thẩm tiên sinh, xin ngài đưa ra yêu cầu của mình đi, trước khi đó xin ngài dừng đồng hồ đếm ngược lại..."
Thẩm Việt lắc đầu: "Yêu cầu của tôi tạm thời chỉ có hai, toàn bộ tài sản và đất đai của người Khắc Lai Khách cùng với sự tự do tuyệt đối."
"Chỉ... đơn giản vậy thôi sao?"
"Tôi nói rồi, là tạm thời."
"Vậy xin ngài dừng đồng hồ đếm ngược trước đã."
"Đúng vậy, trước khi tôi rời đi, tôi sẽ dừng lại." Thẩm Việt khẽ mỉm cười.
Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Vô số bình luận chế giễu trên mạng:
【 Quả nhiên lúc trước không nên trêu chọc người ta mà. 】
【 Tôi không điên, ha ha ha ha vốn dĩ Thẩm Việt còn chưa làm được tàn nhẫn như vậy đâu, trước khi Tháp Liệt Nhân bị gán tội. 】
【 Đúng, hoàn toàn chọc giận mồi lửa rồi, chính phủ vô năng. 】
【 Chờ thế giới hủy diệt đi. 】
【 Ca Nhã căn bản không quan tâm đến sống chết của lũ kiến chúng ta, mồi lửa cũng không quan tâm, chúng ta đang nhảy nhót cái gì vậy? 】
【 Trước khi chết cho tôi hít thở thêm một hơi, đáng giá. 】
Phía sau màn điều khiển, mồ hôi túa ra trên trán từng người nhưng không ai dám rời tay lau vội.
Giờ phút này Thẩm Việt đã nắm chặt trái tim của mỗi người trong số họ.
Quảng trường trống trải bị che phủ bởi vô số chiến hạm và họng súng cuộc đàm phán vẫn tiếp tục.
"Cậu muốn đi đâu? Chính phủ sẽ phái phi thuyền tốt nhất, sang trọng nhất, nhanh nhất đưa ngươi đi ngay lập tức!"
"Không cần." Thẩm Việt khẽ mỉm cười.
Nụ cười dịu dàng này bị đóng băng lại trong khung hình nhưng điều đó không ngăn cản nó sau này được xếp vào một trong mười khoảnh khắc đáng sợ nhất tinh tế.
Suốt cả ngày, không ai chợp mắt được. Dưới ánh mắt mỏi mòn chờ đợi của toàn dân Liên Bang dưới lời nguyền chết chóc của chiếc đồng hồ đếm ngược không ngừng trên bầu trời Thẩm Việt lại đang thong thả tận hưởng niềm vui gia đình trong trang viên Nora Khắc Lai E.
Thẩm Kế và Sát Trác đã ba tuổi, hai cậu nhóc ngơ ngác nhìn người anh trai lớn trước mặt.
Lòng Thẩm Việt tràn đầy dịu dàng. Lúc cậu rời đi hai đứa nhỏ vẫn còn là những đứa bé tí hon ôm trong tay giờ đã biết chạy nhảy.
Cậu xoa đầu từng đứa, tóc đen của anh trai mềm mại hơn một chút, tóc vàng của em trai lại có vẻ cứng cáp hơn.
"Anh là ai?" Đôi mắt tím của Sát Trác tràn ngập nghi hoặc.
"Là cha!" Anh trai Thẩm Kế buột miệng thốt ra.
"Đúng vậy, là cha. Là cha mà ba ba thích nhất."
Thẩm Việt có chút kinh ngạc, một tay bế một đứa lên: "Sao con biết là cha?"
"Baba luôn nhìn cha ngẩn người mà." Sát Trác hồn nhiên nói. Hai đứa nhỏ đối với anh vậy mà không hề xa lạ.
Lòng Thẩm Việt càng thêm chua xót.
"Đúng vậy, có đôi khi còn mắng cha nữa."
"Mắng gì cơ?"
Sát Trác nghĩ nghĩ, học giọng Tháp Liệt Nhân nói: "Khốn kiếp, còn không về là cắt tóc đấy."
Thật là giống y như đúc.
Tháp Liệt Nhân nhắm mắt lại, gân xanh nổi lên: "Sát Trác, im miệng."
Thẩm Việt buông hai đứa nhỏ xuống: "Cha có việc tìm ba ba, hai con đi tìm thúc công và ông cụ chơi đi."
Hai đứa nhỏ quyến luyến nhìn Thẩm Việt một cái, vẫn nghe lời chạy ra ngoài.
Tháp Liệt Nhân nghe thấy tiếng động, mở mắt ra nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của đối phương trong lòng lập tức có một loại ngứa ngáy hung tợn hận không thể cắn nát xương cốt cậu.
Tháp Liệt Nhân vốn là người hành động, vừa nghĩ vậy miệng đã làm theo, răng cắn vào bờ môi nhạt màu của Thẩm Việt, hung hăng siết chặt làn da mềm mại.
Thẩm Việt mặc anh cắn mình p.hát ti.ết, hai tay ôm lấy thân thể anh, ngược lại như đang cổ vũ, khiến Tháp Liệt Nhân càng cắn càng không nương tay.
Cuối cùng Tháp Liệt Nhân cũng chỉ cắn rách môi Thẩm Việt vẫn không nỡ thật sự cắn vào xương cốt cậu.
"Sẽ không dễ dàng như vậy để em cảm thấy thoải mái đâu." Tháp Liệt Nhân bị Thẩm Việt ôm, nhìn đôi mắt cậu mang theo ý cười cảm thấy mình càng lúc càng khó chịu, lạnh lùng nói: "Em cười cái gì?"
"Thấy anh rất tốt, ôm anh rất tốt." Thẩm Việt hôn lên má anh, giọng khàn khàn: "Cho nên, muốn cắn thế nào cũng được."
Tháp Liệt Nhân nhìn đôi mắt quen thuộc dịu dàng kia, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, anh ôm cổ anh giận dữ nói: "Anh muốn cắn tuyến thể của em."
Tháp Liệt Nhân đã muốn cắn tuyến thể Enigma từ rất lâu rồi, sống nửa đời người Alpha chưa từng cắn tuyến thể của người khác, không biết là mùi vị gì.
Thẩm Việt bế anh lên giống như ôm anh khi còn niên thiếu, cậu cúi đầu lộ ra gáy trước mặt anh.
Tháp Liệt Nhân ôm lấy đầu Thẩm Việt vùi vào cổ cậu ngửi mùi hương rừng rậm quen thuộc của Enigma, ngón tay xuyên qua mái tóc đen, lướt qua gò má hơi nhấp nhô sau cổ, môi chạm vào cổ cậu.
Giống như một con hươu mệt mỏi vượt suối băng đèo trở về lãnh địa của mình ngửi mùi cỏ dại cắn lấy một cọng hoặc nhấm hoặc giật dễ dàng sẽ không nhả ra.
Cuối cùng anh cũng ấn được vào vị trí tuyến thể, chỉ nhìn hình dáng thôi cũng biết đẹp đến nhường nào.
Tháp Liệt Nhân kích động đến môi đỏ bừng, giống như ma cà rồng tìm thấy mỹ thực đáng yêu không thể chờ đợi mà cắn chặt lấy.
Cơ thể Tháp Liệt Nhân đột nhiên không ổn, tuyến thể còn chưa bị cắn nát, chỉ là răng chạm vào làm rách một chút da, tin tức tố nồng đậm đã bao phủ anh đến tận xương tủy, nếu không phải Thẩm Việt ôm anh, có lẽ đã mềm nhũn ngã xuống.
Ba năm không tiếp xúc với tin tức tố, quả thực là độc dược chí mạng.
"Thẩm Việt... khó chịu quá..."
Tháp Liệt Nhân đáng ghét sự bất lực của mình, chỉ có thể như một vũng nước treo trên người Thẩm Việt
Mãi đến khi Thẩm Việt vào phòng Tháp Liệt Nhân, mới phát hiện trên tường toàn là ảnh chụp của mình trong lòng càng thêm hụt hẫng.
Tháp Liệt Nhân có chút khó chịu quay đầu lại: "Thẩm Kế luôn hỏi về cha, anh chỉ là... lười trả lời."
"Cho nên phải treo nhiều ảnh như vậy sao?" Hơn nữa còn là tự động phát lại, Thẩm Việt cảm thấy anh đáng yêu vô cùng.
Tháp Liệt Nhân vội la lên: "Cấm hỏi!"
Thẩm Việt dỗ dành anh: "Được, không hỏi, là em nhiều lời."
Hai người ngã xuống giường.
Thẩm Việt giả vờ không thấy một đống quần áo của mình trên giường, tùy tay gạt qua, quần áo rơi xuống đất.
Xem ra nguyên soái trước khi ra tòa còn đang "xây tổ" trên giường.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Việt liền cảm thấy cục cưng nhà mình đáng yêu vô cùng, hôn lên mặt anh một cái.
Tháp Liệt Nhân đã không còn cố được nhiều như vậy, hiện tại chỉ cảm thấy rất khô nóng, trong xương cốt mềm nhũn nhưng lại trống rỗng, sự tương phản mãnh liệt khiến anh vô cùng khó chịu.
Xuất phát từ bản năng sinh vật, tin tức tố không thể kiềm chế mà tiết lộ ra, vẻ đẹp này là độc quyền của Enigma.
Hơi thở nồng đậm của Alpha mê hoặc cậu tim Thẩm Việt đập nhanh như bay hôn lấy Tháp Liệt Nhân, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Tóc Tháp Liệt Nhân đã dài đến ngang hông những lọn tóc vàng óng ả vắt qua vai, rủ xuống khuỷu tay bị mồ hôi thấm ướt, rồi lại theo cánh tay chủ nhân quấn lên vai và lưng Thẩm Việt.
Dòng suối nhỏ lười biếng treo mình trước bức tường xuyên thấu, một chiếc thuyền nhỏ qua sông xuống nước, gian nan đi qua những khúc quanh co của vách đá, mạn thuyền va chạm bắn tung bọt nước lên bờ.
Những đám mây mềm mại mang theo hơi thở mùa xuân kéo dài, đột nhiên bị gió thổi mạnh, hạt mưa rào rào, nước tràn ra từ lòng suối nhỏ, từ hai bờ sông lan rộng, lòng sông hẹp hòi bao dung chiếc thuyền cố tình đi sai đường.
Ấm áp, lạnh lẽo, tin tức tố dịu dàng vĩnh hằng quấn quýt si mê.
Toàn Liên Bang nôn nóng bất an, nhìn đồng hồ đếm ngược trên đỉnh đầu không ngừng cập nhật tin tức về Nora và Thẩm Việt, nhưng Thẩm Việt tiến vào trang viên Khắc Lai Khách liền không hề có động tĩnh gì nữa.
Chính phủ cũng không dám tùy tiện đi quấy rầy cậu, trong một đêm nghĩ ra vô số phương án, thậm chí cả phương án lợi dụng vi khuẩn virus để giết chết đối phương cũng đã nghĩ đến.
Nhưng ý chí của Thẩm Việt liên tục kết nối với người bù nhìn.
Cho dù chỉ là một ý niệm trước khi chết cũng có thể khiến cả Liên Bang hủy diệt.
Thẩm Việt uy hiếp toàn bộ tinh tế.
Trên Tinh Võng lại bắt đầu nổi lên bất mãn:
【 Tình huống thế nào? Nguyên soái quân đoàn đệ nhất cứ vậy trơ mắt nhìn Thẩm Việt uy hiếp chính phủ sao? 】
【 Người ta đã sớm không còn là nguyên soái nữa rồi. 】
【 Hiện tại chỉ có Tháp Liệt Nhân mới có thể tác động đến ý nghĩ của Thẩm Việt. 】
【 Tại sao anh ta không khuyên Thẩm Việt? Muốn nhìn toàn bộ Liên Bang hủy diệt sao? 】
【 Anh ta là người Liên Bang mà, vậy mà không có chút ý định khuyên nhủ nào. 】
【 Đã sớm không còn chút tình cảm nào
với Liên Bang rồi ha ha. 】
【 Cái gì? Chẳng phải đã bị gán cho cái mũ phản đồ rồi sao... 】
【 Vậy bản chất anh ta vẫn là con người mà, sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy? 】
【 Không quan trọng, chết thì chết thôi, cả Liên Bang cùng nhau chôn vùi. 】
【 Ban điều hành thật là một lũ phế vật, Liên Bang giải tán đi! 】
【 A, chỉ còn 48 tiếng nữa! 】
Có những người đã không dám ngẩng đầu lên, người trên đường chỉ biết điên cuồng la hét, chính phủ hết lần này đến lần khác trấn áp bạo động cũng tỏ ra bất lực.
Thế giới này hỗn loạn khôn lường.
Thời gian chỉ còn 36 tiếng, người bù nhìn vẫn luôn yên tĩnh trên không trung Ca Thác bỗng nhiên bắt đầu động đậy.
Trong lòng những người vốn đã yếu ớt bất an lại càng nổ tung một quả bom.
Ngoài vũ trụ không ngừng có khoang thoát hiểm rời đi, nhưng họ có thể đi đâu? Muốn thoát khỏi Liên Bang và đế quốc rộng lớn như vậy trong vài chục tiếng, cho dù có động cơ dịch chuyển cũng không thể làm được.
Chính phủ đã thử ngăn chặn hướng đi của người bù nhìn, các loại vũ khí nghiên cứu dốc hết tâm huyết trong mấy năm qua cũng được tung ra, ban đầu còn ôm chút hy vọng, nhưng theo từng loại siêu cấp vũ khí thất bại, mọi người thất bại thảm hại trở về.
Người bù nhìn lại không hề có một chút lệch quỹ đạo nào, tốc độ của nó không hề giảm, hướng về tinh cầu Kate mà đi.
Trong ánh mắt hoảng sợ rưng rưng của từng người, nó chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại trên không trung Nora.
Hạ Tá ôm con kinh ngạc ngẩng đầu, Sát Trác ngồi trên đùi kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Oa, thúc công, là người bù nhìn."
"Đã nói rất nhiều lần rồi, không cần gọi thúc công, nghe già lắm."
Một bên Thẩm Kế nói: "Thúc công, cha nói, chúng ta lập tức có thể ngồi người bù nhìn! Có cha có ba ba, thúc công, còn có ông cụ còn có Tất Weiss, còn có Tiểu Nhĩ."
"Tiểu Nhĩ là ai?" Hạ Tá nghi hoặc.
"Tiểu Nhĩ là bạn tốt của con!"
Trời Nora đã sáng.
Trong trang viên Khắc Lai Khách , Thẩm Việt vẫn đang giúp Tháp Liệt Nhân tết tóc.
Lần trước giúp anh tết tóc, tóc Tháp Liệt Nhân còn chưa đến ngang hông, hiện tại đã dài đến dưới cổ tay.
Khoảng cách này chính là minh chứng cho sự chia lìa của họ.
Bỗng nhiên, tay Thẩm Việt khựng lại, giữa mái tóc vàng óng ánh của anh phát hiện một sợi tóc trắng chói mắt.
Còn chưa kịp nhìn rõ, một bàn tay nhanh chóng nhổ sợi tóc đó đi.
Thẩm Việt dở khóc dở cười, nên nói không hổ là Tháp Liệt Nhân sao? Tỉ lệ chính xác này thật đáng nể.
Tháp Liệt Nhân muốn nói rồi lại thôi, mấy năm nay tóc anh dần xuất hiện sợi bạc kỳ thật anh cũng chưa bao giờ để ý đến nhưng hôm nay bị Thẩm Việt thấy giống như có cây kim đâm vào, trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Thẩm Việt lần này trở về trẻ hơn rất nhiều, còn anh thì sao? Theo cách nói của tinh tế này, đã sớm không còn trẻ nữa thậm chí đã qua tuổi sinh sản tốt nhất.
Có lẽ anh có thể dựa vào người nhân bản để duy trì trạng thái, nhưng trẻ lại cũng không thể đảo ngược sự trưởng thành trở về thời điểm đẹp nhất.
Thẩm Việt cúi người sau lưng anh, nghiêng đầu tựa lên trán anh: "Thực xin lỗi."
Tháp Liệt Nhân ngả vào người cậu ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không sao cả: "Anh biết em sớm muộn cũng sẽ trở về."
Thẩm Việt vốn định kéo dài thêm chút nữa, trêu chọc chính phủ Liên Bang.
Nhưng anh biết Tháp Liệt Nhân vẻ ngoài bình tĩnh, kỳ thật vẫn canh cánh trong lòng về sợi tóc bạc kia.
Đã đến lúc phải xuất phát.
"Em đưa anh đến một nơi, được không?"
Tháp Liệt Nhân cười, Thẩm Việt lần đầu tiên thấy anh cười chuyên chú như vậy, cậu thường thấy Tháp Liệt Nhân cười lạnh, cũng nhớ rõ nụ cười tươi sáng của anh khi còn niên thiếu nhưng nụ cười bây giờ đã hoàn toàn khác.
Thẩm Việt cũng cười: "Em vẫn luôn cho rằng anh chỉ biết cười lạnh..." Sau đó tai cậu vinh quang thu hoạch được một dấu cắn của Tháp Liệt Nhân.
Dưới sự chờ đợi đau khổ của người dân liên bang, Thẩm Việt và gia đình Khắc Lai Khách cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.
Khi thu dọn đồ đạc, Thẩm Việt cầm theo hai quả Cầu Dịch Thể kia, anh đã quên trả lại chúng cho Ca Nhã.
Người bù nhìn cuối cùng cũng bắt đầu rời khỏi tinh tế.
Nhìn đồng hồ đếm ngược chỉ còn chưa đến 24 tiếng.
Toàn bộ người dân liên bang nín thở nhưng bóng dáng người bù nhìn sau khi tiến vào vũ trụ, liền biến mất trong giây lát.
Chỉ để lại một quỹ đạo đáng sợ, quỹ đạo này khi đến là cơn ác mộng của mọi người, khi đi lại khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng hồ đếm ngược vẫn không biến mất.
Mọi người phát hiện con số trên không trung vẫn đang nhanh chóng thay đổi.
"Thẩm tiên sinh, nếu đã đi rồi hiện tại ngài nên thực hiện lời hứa đi."
Bên trong người bù nhìn, quang não của Thẩm Việt kết nối với hình ảnh ban điều hành, vị chuyên gia đàm phán kia mặt đầy giận dữ, nhưng không tiện phát tác.
Thẩm Việt cười: "Tôi chỉ nói tôi rời đi khi nào, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa có ý định rời khỏi Liên Bang."
"Cái gì? Ngài không rời đi, chẳng lẽ còn định ở lại Liên Bang sao?" Mặt ông ta đầy nghi hoặc.
"Đúng vậy, tôi đã tìm được một nơi cư trú tốt hơn trong lãnh thổ hành tinh hoang của Liên Bang."
Mọi người trong ban điều hành sắp tức giận đến nổ tung.
"Thẩm tiên sinh, ngài muốn chuẩn bị uy hiếp Liên Bang mãi sao?"
"Đúng vậy, dù sao tôi cũng không ngại các ông tiến hành xét xử công khai tôi."
Lúc này, mọi người mới phản ứng lại: "Ngài đang tức giận vì chúng tôi xét xử nguyên soái, đúng không? Không không không, đó là một sự hiểu lầm..."
Chết tiệt, bọn họ đáng lẽ phải nghĩ đến sớm hơn mới phải.
Tháp Liệt Nhân ngơ ngác nhìn Thẩm Việt.
Thẩm Việt quả thật đang tức giận, cậu vẫn luôn kìm nén cơn giận mà.
Có lẽ Tháp Liệt Nhân không hẳn yêu dân như con, tính cách âm trầm, nóng nảy khiến anh trông lạnh lùng vô tình, nhưng chỉ có Thẩm Việt biết Tháp Liệt Nhân luôn tận tâm tận lực, anh đối với người dân không hổ thẹn với lương tâm.
Người bảo vệ Liên Bang bao nhiêu năm như Tháp Liệt Nhân vậy mà lại bị chính nhân dân của mình đưa ra xét xử công khai chuyện này thật nực cười.
Vất vả lắm mới nắm bắt được một chút ý nghĩ từ Thẩm Việt, ban điều hành lập tức tiến hành trừng phạt gia tộc Mã Lí Ân.
Trước mặt toàn thể nhân dân tinh tế, có gì mà không thể hy sinh chứ, huống chi gia tộc Mã Lí Ân bản thân cũng chẳng trong sạch, thật sự muốn "xử lý" thì quá dễ dàng.
"Thẩm tiên sinh, gia tộc Mã Lí Ân đã bị trừng phạt Mã Lí Ân cũng bị đá ra khỏi ban điều hành rồi, ngài xem hiện tại ngài nên hài lòng rồi chứ."
Ban điều hành lại một lần nữa kết nối với quang não của Thẩm Việt, chỉ cách một giờ, hiệu suất làm việc thật đáng kinh ngạc.
"Rất tốt, đợi tôi đến nơi tôi sẽ dừng đồng hồ đếm ngược."
"Về chuyện nguyên soái bị kết án tử hình đó là phán quyết sai lầm rồi! Chúng tôi cũng sắp sửa chữa lại ngay thôi. Người dân Liên bang đều đang mong ngóng nguyên soái trở về đấy. Xin nguyên soái hãy quay lại để tiếp tục lãnh đạo mọi việc đi."
Bây giờ bọn họ mới nhận ra Tháp Liệt Nhân mới chính là thứ uy h·iếp Thẩm Việt. Chỉ cần có Tháp Liệt Nhân ở đó Thẩm Việt chắc chắn sẽ không làm gì Liên bang cả.
Đáng trách là trước đây bọn họ không nghĩ ra điều này tự tay phá hỏng quân bài tốt nhất của mình.
Thẩm Việt cười nhạt: "Mơ đẹp đấy."
Nói xong liền ngắt liên lạc quang não.
Ngồi cái vị trí mệt mỏi mà chẳng ai ưa thích đó chi bằng về nhà lắp ráp mô hình cơ giáp chơi còn hơn.
Chỉ còn lại trên Mạng Tinh một đám người trước đó mạnh miệng khóc lóc thảm thiết.
Thời gian cứ thế trôi đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ còn lại mười hai tiếng. Tất cả mọi người đều sợ ngây người tại chỗ, đến cả chửi bới cũng không nói nên lời.
Trong vòng 24 tiếng trước đó, tòa nhà ban trị sự đã bị người ta ném không biết bao nhiêu quả bom năng lượng, hiện tại thì càng náo loạn biểu tình phản đối.
Cuối cùng, vào sáu tiếng cuối cùng, đồng hồ đếm ngược dừng lại. Tất cả người trong ban trị sự đều sợ hãi nằm liệt trên ghế mồ hôi nhễ nhại.
Điều này có nghĩa là Thẩm Việt và những người khác đã đến đích, nhưng không ai biết chính xác họ đã đến nơi nào.
Mà nhân loại trong vũ trụ vẫn sống dưới sự đe dọa của đồng hồ đếm ngược. Về sau trong sách giáo khoa, cái tên Thẩm Việt sẽ trở thành biểu tượng của sự uy h·iếp và nỗi sợ hãi.
Trên tinh cầu Mãng Xà, có một tiểu hành tinh không hề nổi bật. Vì từ trường đặc biệt, nó gần như vô hình. Dù có ngồi phi thuyền vũ trụ đi ngang qua, cũng khó mà phát hiện ra vị trí của hành tinh đó. Bởi vậy, suốt bao nhiêu năm nó vẫn chưa từng bị Liên bang khai phá.
Nơi này kiến trúc mộc mạc, ngoại trừ một số cư dân bản địa sống tách biệt với thế giới bên ngoài, đến cả quang não cũng không có.
Mãi đến một năm trước, đột nhiên có một gia tộc giàu có đến, mang theo vô số kiến thức văn minh tiên tiến, thúc đẩy kinh tế khiến hành tinh phát triển phồn vinh, nhưng bề ngoài vẫn bình lặng yên tĩnh.
Nếu có ai hỏi người nhà họ Khắc Lai Khách ở đâu, người dân địa phương sẽ chỉ về phía tòa lâu đài cổ cao nhất kia.
Bên trong, một đôi chủ nhân lớn lên vô cùng tuấn tú ưu tú, còn có một cặp song sinh đáng yêu, hai người lớn tuổi của họ cũng sống ở đó.
Bên bàn ăn tối.
Sát Trác buồn bã không vui.
Hạ Tá hỏi: "Sao vậy?"
Hai đứa trẻ chống cằm: "Hôm qua đi học, mọi người đều bảo ba ba là anh trai lớn của con."
Tháp Liệt Nhân ngẩn người.
Từ khi đến hành tinh nhỏ này, cơ thể anh đã thay đổi, không giống với những người khác. Hạ Tá trẻ ra, Ngang Khoa Lạp cũng bớt đi nhiều tóc bạc, Thẩm Việt vốn dĩ đã trẻ thì càng không cần phải nói.
Chỉ có anh là thay đổi rõ rệt nhất, không hiểu sao lại trở về cái trạng thái 18 tuổi đó. Vấn đề là, lúc 18 tuổi, hình như anh còn chưa phát triển hết.
Chưa kể đến thân hình mềm mại kia, bây giờ chiều cao của anh còn hơi thấp hơn Thẩm Việt một đoạn.
Khó trách người khác lại nói anh là anh trai của hai đứa nhỏ.
Thẩm Việt an ủi anh: "Không sao đâu, vài năm nữa sẽ từ từ phát triển lại thôi." Dù sao thì chỉ có từ trường đặc biệt mới có thể làm người ta đột nhiên trẻ ra thời gian vẫn cứ trôi đi không thể nào thật sự trẻ mãi không già được.
Đương nhiên, chuyện này cũng có chỗ lợi buổi tối anh rúc trong lòng Thẩm Việt ngủ không cần tốn sức như vậy nữa, cảm giác an toàn càng thêm mãnh liệt.
Đặc biệt là khi Thẩm Việt bế anh lên người, cảm giác đó có thể làm Tháp Liệt Nhân mặt đỏ tim đập.
Sát Trác vẫn không hiểu: "Sao ba ba lại thành ra thế này!"
Thẩm Việt xoa đầu Sát Trác: "Bởi vì ba ba cũng giống như các con, cần người yêu thương mà."
Sát Trác bừng tỉnh hiểu ra: "Vậy con cũng muốn yêu thương ba ba!"
Sau đó cậu bé chạy đến bên Tháp Liệt Nhân, hôn lên má anh một cái.
Cả bàn ăn im lặng.
Hạ Tá, người độc thân bao năm lại một lần nữa chịu đả kích.
Dỗ dành Sát Trác xong, Thẩm Kế cố tình chạy đến bên "cẩu độc thân" Hạ Tá để "tố cáo".
"Nhưng mà, hôm qua ba ba chơi trò chơi với cha, không chơi với tụi con."
Tháp Liệt Nhân bên cạnh giật mình tái mặt.
Vẫn là Ngang Khoa Lạp có kinh nghiệm hơn: "Đừng có nói linh tinh, đó là trò chơi của người lớn."
Thẩm Kế mở to đôi mắt đen láy: "Thật hả? Là trò chơi của người lớn hả? Vậy sao Tiểu Nhĩ còn chơi cùng con?"
"Thẩm Kế, Tiểu Nhĩ rốt cuộc là ai?"
Thẩm Việt có chút nghi hoặc, bạn bè của Thẩm Kế họ đều gặp qua, chỉ có Tiểu Nhĩ là anh chưa từng thấy. Đặc biệt là gần đây, từ "Tiểu Nhĩ" xuất hiện trong miệng con trai anh ngày càng nhiều.
"Là bạn tốt của con đó, cậu ấy tốt với con lắm."
"Cậu ấy ở đâu?"
Thẩm Kế có vẻ buồn rầu: "Con cũng không biết cậu ấy ở đâu nữa, con hình như thường xuyên thấy cậu ấy trong mơ."
Thẩm Việt nhíu mày: "Cậu ấy chơi trò gì với con?"
"Chơi trò ôm nhau đó ba."
Thẩm Việt càng lúc càng cảm thấy không ổn: "Sao con lại gọi cậu ấy là Tiểu Nhĩ?"
"Bởi vì, tai của cậu ấy nhọn."
Thẩm Việt đột nhiên đứng dậy.
Vừa đúng lúc này, quản gia Tất Weiss đến thông báo có khách.
Người trong trấn nhỏ thỉnh thoảng cũng có việc đến nhà thăm hỏi, thông thường việc này đều do Hạ Tá phụ trách.
Chỉ thấy Hạ Tá đứng dậy đi ra sảnh ngoài, khoảng hai phút sau lại đột nhiên quay về với vẻ mặt kỳ lạ.
Ngang Khoa Lạp trầm giọng nói: "Lớn tuổi như vậy rồi còn chạy tới chạy lui hấp tấp, ra thể thống gì."
"Cậu ta nói muốn tìm Thẩm Việt!"
"Vậy thì cũng không cần phải làm bộ kinh ngạc như thế."
Hạ Tá không hiểu sao sắc mặt lại kỳ quái như vậy: "Nhưng mà, cậu ta nói mình là em trai của Thẩm Việt."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên một chút.
Thẩm Việt vội vàng đứng dậy nhanh như gió chạy ra ngoài.
Một bóng người ngồi trên sô pha ở sảnh ngoài mái tóc đen dài tết thành bím buông xõa, dài như vảy cá dừng ở sau lưng.
Khi người đó đứng lên quay đầu lại đôi mắt đen láy chân thành, hàng lông mày kiên nghị, khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt Thẩm Việt.
Hai anh em cách nhau mười vạn năm cuối cùng lại gặp mặt.
Thẩm Việt còn tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại em trai nữa, thật lòng mà nói, trong lòng anh vẫn luôn áy náy với em trai.
"Anh... Là em." Đối với dáng vẻ tân nhân loại của Thẩm Việt, Thẩm Y đã quá quen thuộc.
Thẩm Việt bước tới ôm chầm lấy em trai.
"Anh đương nhiên biết là em! Chẳng lẽ em nghĩ anh vô tâm vô phế đến mức quên cả dáng vẻ của em sao?" Anh không nhịn được xoa xoa má em trai.
Giống hệt như hồi còn bé.
Sau khi hạ chiều không gian, Thẩm Y vẫn còn hơi khó chịu với thế giới chật hẹp này, nhưng nhìn thấy anh trai vui vẻ đủ để em bỏ qua mọi khó chịu.
"Không phải nói là không thể tiến hành giao tiếp hạ chiều không gian sao?" Sau khi hết kích động, Thẩm Việt mới hỏi em trai.
Thẩm Y nói: "Là kỹ thuật nghiên cứu mới của Ca Nhã, tạm thời chỉ có thể duy trì mười hai tiếng."
Thẩm Việt thở dài đầy cảm xúc, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc.
Cả nhà ngồi ở sảnh ngoài, nhìn vị "khách từ ngoài vũ trụ" của thế giới bốn chiều này, không thể không nói thế giới này thật kỳ diệu.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Y nhìn hai đứa nhỏ, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Kế: "Con lại đây."
Thẩm Kế có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Thẩm Y vuốt đầu Thẩm Kế, ánh mắt sâu thẳm.
Thẩm Việt hỏi: "Sao vậy?"
"Là có cộng sinh thể."
Lòng Thẩm Việt trùng xuống.
Ngoài việc thăm người thân, lần này Thẩm Y đến còn có nhiệm vụ, một là lấy lại hai viên Dịch Thể Cầu, còn một là tìm được hậu duệ của Đường Ân.
Một năm trước, Thẩm Việt đã kể cho em trai nghe về tình hình của Cyril, đương nhiên cậu thực ra cũng không cho rằng Cyril sẽ muốn biến thành dân di cư tứ chiều Ca Nhã.
Vừa mới chạm vào hai viên Dịch Thể Cầu, đôi mắt sắc bén của Thẩm Y đã nhìn ra chỗ không đúng.
"Không rớt."
"Cái gì?"
"Có một viên đã không rớt."
Thẩm Việt nhớ tới tình trạng của Thẩm Kế: "Cho nên viên không rớt đó đang cộng sinh trong cơ thể con trai anh?"
"Rất có thể."
Thẩm Việt nói: "anh đang muốn hỏi em hai mồi lửa còn lại là ai."
"Bốn mồi lửa tượng trưng cho bốn giới tính, ngoài anh và Đường Ân ra, còn một người là thiên tài cơ giáp sư năm đó."
"Người cuối cùng đâu?"
"Là Thánh Lộ."
"Thánh Lộ?" Thẩm Việt có chút nghi ngờ lỗ tai mình.
"Đúng vậy, đại ác ma Thánh Lộ, em nhớ rõ năm đó hình như hai người là đối thủ một mất một còn."
"Vì sao lại chọn hắn?"
"Anh, vậy thì anh phải đợi em về lật lại lịch sử đã."
Cũng đúng thôi, Thẩm Việt nhớ ra năm đó lúc đó, Thẩm Y đã vào khoang ngủ đông rồi, cho nên em trai anh không biết rõ chi tiết.
"Vậy ít nhất em biết ai đang cộng sinh với con trai anh." Thẩm Việt nhìn đôi mắt ngây thơ của con trai mình, trầm giọng nói: "Ngàn vạn lần đừng là Thánh Lộ."
Thẩm Y có chút đồng tình với anh trai, nói: "Chính là Thánh Lộ."
Thẩm Việt cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi viên mãn rồi. Đại ác ma Thánh Lộ và anh trai cộng sinh, hai người là CP, nhưng mà không biết sau này có viết tiếp hay không...
Mọi người có muốn xem ngoại truyện hư cấu không? Cấp trên âm trầm yêu thầm cấp dưới dịu dàng linh tinh, đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.