"Nếu hắn thật lòng yêu quý ta, ta không cần cầu xin, hắn cũng sẽ đi làm sáng tỏ. Nhưng nếu hắn cố ý, vậy mục đích của hắn là đợi ta đến cầu xin hắn."
"Tại sao?" Lưu ma ma vẻ mặt mờ mịt.
Ta nhìn bà ấy, như nhìn thấy chính mình ngu ngốc của ngày xưa. Một nỗi bi thương dâng lên, khẽ thở dài một tiếng: "Cứ đợi một ngày xem hắn có ra mặt làm sáng tỏ hay không thì biết."
Lưu ma ma bán tín bán nghi gật đầu: "Phải rồi! Tiền cô gia yêu quý tiểu thư như vậy, nhất định sẽ ra mặt làm sáng tỏ. Ôi chao! Lão nô lo lắng thừa rồi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, lão nô đi bảo người hầm yến sào cho tiểu thư đây."
Ta nhìn bóng lưng bà ấy rời đi, cau mày. Bà ấy nói đúng, cứ thế này không ổn. Lời đồn đại, thực sự có thể g.i.ế.c người. Hôm nay là bô thải hôi thối, ngày mai thì sao?
Lục Hành là thiên tài quân sự của Đại Yến, chỉ cần có thể khiến hắn vui vẻ ra chiến trường. Hy sinh một mình ta, có đáng gì đâu?
Lục Hành đang dùng cách này để ép ta. Ép ta tự nguyện quay về Lục phủ, cuối cùng, giống như kiếp trước, bị hắn ăn sạch đến cả xương cốt cũng không còn.
Nhưng khi trời tối, ta vẫn không quay về Lục phủ. Chỉ ngồi một mình bên cửa sổ cho đến sáng.
7.
Tuy nhiên, sáng sớm ngày hôm sau. Tin tức Lục Hành vì quá đau buồn mà say sưa trong quán rượu đã lan truyền khắp nơi.
Đồng thời, tin đồn ta tư thông với người ngoài, trong một đêm đã lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm.
Chiến sự Mạc Bắc đang căng thẳng. Vào thời điểm mấu chốt này, chủ soái lại bị thê tử cắm sừng, rồi bị bỏ rơi, ý chí sa sút, say sưa nơi công cộng. Loại chuyện bê bối này. Dân chúng nào nghe mà không phẫn nộ.
Chính vì vậy, khi chân trời vừa hửng sáng, một chiếc lồng heo bốc mùi hôi thối đã được người ta khiêng đến trước cổng viện của ta.
"Nhốt lồng heo, nhốt lồng heo..."
Những người dân phẫn nộ điên cuồng đập cửa, làm cho các ma ma và người hầu, nha hoàn sợ mất hồn vía, từng người một run rẩy như sàng. Đặc biệt là Lưu ma ma, mặt trắng bệch đến mức không cần thoa phấn.
Lòng ta lạnh buốt. Không hổ là chiến thần của kiếp trước. Hắn dường như không làm gì cả, nhưng lại có thể dễ dàng lấy mạng ta.
Thì ra, những lời hắn nói ngày hôm qua, là có ý này.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Ta cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng đang xao động, thản nhiên hỏi Lưu ma ma: "Chuyện ta dặn bà làm đêm qua, đã làm chưa?"
Lưu ma ma vội vàng gật đầu lia lịa: "Làm rồi ạ, đã cho người nhắn lời cho nhi tử đang làm việc trong cung của lão. Chỉ là tiểu thư, chuyện này... có thực sự hữu dụng không? Bệ hạ chẳng lẽ không c.h.é.m đầu người sao?"
Ta cười khổ.
"Cứ 'dùng ngựa c.h.ế.t chữa thành ngựa sống' thôi! Phải rồi, giấy bán thân của các ngươi, ta đều đã lấy ra để trên bàn trang điểm rồi, bà đi chia lại cho mọi người, mau trốn đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiểu thư..." Lưu ma ma nhìn ta, đau buồn đến không nói nên lời.
Ta là do bà ấy một tay nuôi lớn. Tuy là chủ tớ, nhưng tình cảm còn hơn cả mẹ con. Sự việc đến bước này, sao bà ấy lại không đau lòng cho được?
"Lão nô không đi đâu..."
"Rầm!"
Đúng lúc này, những người dân phẫn nộ đã phá cửa xông vào.
"Mau, bắt lấy nàng ta! Loại nữ nhân phong hóa bại hoại này, căn bản không xứng sống trên đời!"
"Đúng, nhốt lồng heo, nhốt lồng heo..."
...
Nhìn thấy những người dân hung ác đó xông đến. Lưu ma ma lại cắn răng đứng chắn trước mặt ta: "Tiểu thư của chúng ta đoan chính hiên ngang, căn bản không phải như các người nói. Các người còn có vương pháp hay không..."
"Vương pháp? Chuyện nhốt lồng heo này, từ xưa đến nay là ý dân, liên quan gì đến vương pháp?" Có người hô hoán.
Ta nhìn về phía người đó, thấy một gương mặt quen thuộc.
Là một vị thúc thúc thuộc chi thứ của Lục gia. Kiếp trước, mỗi lần ta muốn đuổi theo đến Mạc Bắc, đều là ông ta ngăn cản. Và người chịu trách nhiệm mua thuốc cho ta, cũng chính là ông ta.
Ta cúi đầu, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền. Trong lòng vừa hận vừa bực.
Ngay khi những người dân phẫn nộ xô Lưu ma ma ra, nhào tới xé áo ta. Lưu công công được sủng ái nhất bên cạnh hoàng thượng, mang theo các thị vệ hung tợn của ngự tiền, chậm rãi đến.
"Lạc tiểu thư, Bệ hạ tuyên ngươi vào cung yết kiến!"
Ta lập tức thở phào một hơi. Người ta chờ, cuối cùng cũng đã đến.
8.
Trong cung điện Thái Cực nguy nga. Ta bình thản quỳ. Cho đến khi chân tay tê dại cứng đờ, vị Hoàng đế trẻ tuổi vẫn luôn cúi đầu phê duyệt tấu chương trên cao, mới ngẩng mắt lên, lạnh lùng quét mắt nhìn ta.
"Xuẩn phụ (phụ nữ ngốc nghếch) Lạc Kha, ngươi có biết, vì sao Trẫm phải triệu kiến ngươi không?"
Ta hèn mọn dập đầu xuống: "Vì xuẩn phụ lẳng lơ, bỏ rơi phu quân Lục Hành."
Đúng vậy. Tối qua, ta đã sai Lưu ma ma nhắn lời cho nhi tử của bà đang làm Cẩm Y Vệ trong cung, bảo hắn truyền tin Lục Hành vì ta mà say rượu, đến tai Bệ hạ ngay lập tức.