Lạc Kha Rửa Hận

Chương 6



"Xuẩn phụ đáng chết!" Bệ hạ giận dữ, ánh mắt lạnh lẽo trừng ta: "Biên thành có hàng chục vạn bá tánh, lúc này đang sống dưới lưỡi d.a.o đồ tể của người thảo nguyên. Lục Hành năm xưa một mình diệt một thành, trên phương diện quân sự là một tài năng hiếm có, chỉ có hắn mới có thể giải quyết được tình thế khó khăn hiện giờ."

Người đặt tấu chương xuống, thong thả đi đến trước mặt ta, cúi nhìn ta từ trên cao: "Ngươi quấy nhiễu quân tâm của chủ tướng, tội đáng diệt cửu tộc."

Ta ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào dung nhan Thiên tử. Trong ánh mắt chán ghét của Bệ hạ, ta cười khổ: "Bệ hạ, nếu hắn là một người như vậy, sao có thể thực sự vì tình mà khốn đốn?"

Bệ hạ hơi sững sờ, ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Ngươi có ý gì?"

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Ta gần như nằm sấp mình trên mặt đất: "Bệ hạ, xuẩn phụ là nữ nhi duy nhất của Thủ phú Giang Nam - Lạc Vân Mặc, mỗi năm thu lợi tức tới bảy phần. Số còn lại, huynh đệ kết nghĩa của ta một phần, những người trong tộc còn lại hai phần. Một phần thu nhập hàng năm là tám mươi vạn lượng bạc trắng. Xuẩn phụ nguyện hiến toàn bộ phần lợi tức của mình cho quốc khố."

"Giang Nam - Lạc Vân Mặc?" Bệ hạ ngẩn người, "Lục Hành rõ ràng nói, ngươi chỉ là nữ nhi của một thương hộ bình thường ở Giang Nam..."

Ta ngoan ngoãn gật đầu: "Xuẩn phụ quả thật là nữ nhi thương hộ, không sánh được với giáo dưỡng và gia thế của các nữ tử quý tộc ở kinh thành, vì thế mà hắn rất ít khi nói với người ngoài."

Bệ hạ lại cười lạnh: "Hay cho một 'rất ít khi nói với người ngoài'. Ngươi có biết, mắt của Trẫm trải khắp thiên hạ, từng vị quan thần, truy đến ba đời đều điều tra rõ ràng rành mạch..."

Thế nhưng Lục Hành lại che giấu thân phận của ta. Điều này thật đáng để suy ngẫm.

Bệ hạ nhìn xuống ta: "Quốc khố một năm cũng chỉ thu vào ba trăm vạn lượng bạc trắng, Lạc gia của các ngươi, quả thật... khiến người ta bất ngờ!"

Ta im lặng. Việc buôn bán, là thiên phú bẩm sinh của phần lớn người Giang Nam.

Người lại nhìn chằm chằm ta một lúc: "Nhiều bạc như vậy, ngươi... thật sự cam lòng?"

Ta không chút do dự gật đầu: "Cam lòng ạ! Ai bảo mạng sống của ta đáng giá như vậy! Đặc biệt là ca ca và người trong tộc, đều là những tay kiếm tiền giỏi..." Chỉ cần Bệ hạ giữ họ lại, họ sẽ có thể kiếm tiền cho Bệ hạ mãi mãi. Ta chỉ muốn nói với Bệ hạ, đừng g.i.ế.c gà lấy trứng.

"Hừ!" Bệ hạ cười nhạo. Tâm tư nhỏ nhặt của ta, làm sao có thể qua được con mắt tinh tường của người?

"Nếu cha ngươi biết được, có khi sẽ tức đến sống lại."

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc dù không hiểu vì sao cha ta lại tức đến sống lại. Nhưng cái miệng của Bệ hạ, thật là độc.

9.

Trong cung điện Thái Cực, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ta lén lút xoa bắp chân, vô cùng thương xót cho những cung nữ, thái giám hầu hạ Bệ hạ. Đầu gối và chân của họ, chắc chắn không ổn...

Ngay khi ta đang nghĩ, Bệ hạ lúc nào mới cho ta đứng dậy. Lâm công công đột nhiên vào thông báo, nói là Lục Hành Lục tướng quân cầu kiến.

Bệ hạ nhướng mày, bảo Lâm công công cho Lục Hành tạm chờ ngoài điện. Sau đó, người quỳ xuống trước mặt ta, ngang tầm mắt. Dùng giọng nói chỉ có hai chúng ta nghe được, hỏi: "Nói ra yêu cầu của ngươi."

Ta nhìn Bệ hạ. Người tuấn tú, trẻ tuổi, nghe nói hậu cung hiện giờ vẫn chưa có phi tần. Ta trong lòng "chậc" một tiếng: "Xuẩn phụ ngu dốt, tự bảo vệ bản thân khó khăn, muốn xin Bệ hạ nể mặt tiền bạc, cưới xuẩn phụ vào cung che chở cả đời. Toàn bộ các cửa hàng, sân nhà trong con hẻm trên phố Chu Tước, có thể làm của hồi môn, tạm thời cho Hộ bộ sử dụng. Xuẩn phụ không có tài đức mẫu nghi thiên hạ, làm một vị Quý phi bình hoa là được rồi."

Bệ hạ: "..."

Ta nhìn sắc mặt bỗng cứng đờ của Bệ hạ, chớp chớp mắt. Sự vô liêm sỉ của bản thân, cũng khiến ta có chút cạn lời.

Thật ra, trước khi nhìn thấy gương mặt Bệ hạ, ta chỉ nghĩ dùng tiền mua mạng. Nhưng không nghĩ sẽ đưa nhiều như vậy. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú, non nớt nhưng ẩn chứa bá khí của người. Đột nhiên nhớ ra kiếp trước người luôn khổ sở vì quốc khố trống rỗng, nhưng lại không muốn tăng thuế. Tiền của ta cho ai mà chẳng tiêu? Cho một vị Bệ hạ yêu dân tiêu, nếu có thể đổi lấy một đời an ổn cho ta, thì có gì là không được?

Bệ hạ chắc cũng lần đầu gặp phải người vô liêm sỉ như ta. Ngoài im lặng thì vẫn là im lặng.

Cuối cùng mới thốt ra một câu: "Hiện giờ Trẫm càng cần Lục Hành cam tâm tình nguyện ra trận vì Trẫm, nếu hắn biết Trẫm đã cướp thê tử và đường làm giàu của hắn..."

"Đó là chuyện của Bệ hạ. Bệ hạ một khi đã nhận tiền bạc của tiện tì, thì những chuyện này nên để Bệ hạ nghĩ."

Ta chỉnh lại cây trâm cài tóc pha lê trên búi tóc: "Xuẩn phụ ngu dốt, đầu óc nông cạn, chỉ có thể dùng tiền bạc mua... đầu óc của Bệ hạ..."

Bệ hạ cười lạnh: "Thật không biết nên nói ngươi ngu dốt, hay dũng cảm."

"Người ngu dốt có cách sống của người ngu dốt mà!" Hóa ra, mặt dày, quả thật có thể vô địch thiên hạ.

Đương nhiên, ta thực sự không phải vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Bệ hạ. Bản tính xấu xa của ta, đáng lẽ ra đã thay đổi từ kiếp trước rồi...