Sáng sớm hôm đó, ta nắm lấy một chiếc yếm lụa Thục bốc mùi tanh hôi, thực sự không kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào, làm rách nó.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể nhờ Ám vệ của Bệ hạ đi mua một cái khác.
May mà không phải thứ hiếm thấy.
Nhưng cái mùi tanh hôi vô cùng quen thuộc đó, lại cứ quẩn quanh nơi đầu mũi, khiến ta ghê tởm không ngủ được.
Thói quen của Lục Hành, quả nhiên vẫn không thay đổi!
18.
Vì chiếc yếm đó, đầu óc ta tràn ngập những chuyện vụn vặt giữa ta và Lục Hành ở kiếp trước. Ghê tởm đến mức không tài nào ngủ được, ta liền rón rén ra khỏi phòng, lang thang trong phủ Tướng quân lạnh lẽo.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Kết quả, càng đi càng lạc, không cẩn thận lại đi đến bên ngoài một căn nhà tre.
"Thiên Thiên~!" Giọng nói đầy tình cảm của Lục Hành vọng ra từ trong nhà, khiến ta rùng mình.
Tiếng giường tre trong nhà kẽo kẹt, làm ta nhớ đến chiếc yếm tanh hôi kia.
Ọe~~
Ta che miệng, trốn trong bóng tối nhịn rất lâu, mới không phát ra tiếng nôn mửa.
Ngay sau đó, tiếng khóc nức nở của Lạc Thiên Thiên từ trong nhà vọng ra: "Lục Hành... ngươi... ngươi sẽ c.h.ế.t không toàn thây." Giọng nói tan nát, vỡ vụn.
"Thiên Thiên ngoan, nàng nói không muốn cùng chung chồng với người khác, vi phu liền hòa ly với Lạc Kha. Nàng nói không quen với những ngày tháng khổ cực của nơi này, vi phu liền cho ca ca nàng đem toàn bộ tiền của Lạc gia đến cho nàng, nàng muốn tiêu thế nào thì tiêu... Nàng còn gì không hài lòng sao?"
"Lục Hành, ngươi... ngươi còn là người không? Ngươi dùng mạng của ta và Kha Kha tỷ để uy h.i.ế.p ca ca ta tàn sát tộc nhân Lạc gia, ngươi... hức... ngươi là ác quỷ... hức... đừng... đau quá..."
"Hehe! Thiên Thiên ngoan, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh vi phu, bày mưu tính kế giúp vi phu lập công danh sự nghiệp. Vi phu nhất định sẽ đối xử với nàng thật dịu dàng..."
"Bốp!" Là tiếng roi quất xuống.
"A!" Lạc Thiên Thiên kêu lên thảm thiết.
"Mau cầm bút lên viết, trong lịch sử Tây Đột Quyết đã bị vị tướng quân họ Tô trong lời nàng tiêu diệt như thế nào, viết chi tiết một chút, một chữ cũng không được sai. Nếu nàng không viết, ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t đứa biểu đệ cuối cùng của Lạc gia các ngươi còn đang trong bụng mẹ, nàng không phải là người Thánh mẫu nhất sao?"
"Hức hức... Ta viết, ta viết..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nửa giờ sau, cửa căn nhà tre được mở ra. Lục Hành như một con mèo đi kiếm ăn, cầm một xấp giấy dày, lười biếng đi ra khỏi nhà.
Ta co ro trong góc, ngay cả thở cũng không dám.
Đợi khi hắn đi xa, xác định trong nhà tre không có ai, ta mới lén mở cửa lẻn vào. Lại thấy trong nhà một mảnh hỗn độn.
Một nữ tử toàn thân đầy vết roi, cổ chân bị xiềng xích sắt nặng trĩu, thoi thóp nằm trên nền đất lạnh lẽo.
"Hệ thống... hệ thống... ta muốn về nhà... ta không muốn làm gánh nặng cho ca ca và Kha Kha tỷ nữa..." Đôi mắt nàng vô hồn nhìn lên trần nhà, chẳng còn chút nào vẻ oai hùng của ba năm trước.
"Hệ thống... hệ thống... ngươi đã biến mất ba năm rồi, khi nào mới trở lại đây? Ta không chịu nổi nữa rồi..."
Ta cẩn thận dùng chiếc trâm bạc chọc chọc vào ngọn đèn dầu mờ ảo trong góc nhà. Sau đó đi đến trước mặt nàng, nhặt chiếc áo lụa mỏng vương vãi trên đất, nhẹ nhàng phủ lên cơ thể đầy vết roi bầm tím của nàng.
Lạc Thiên Thiên lại như không có tri giác, hoàn toàn không để ý đến ta.
Ta ngồi bên cạnh nàng rất lâu, nàng mới dần dần tỉnh lại. Giọng khàn khàn ra lệnh cho ta: "Đi lấy nước tắm cho ta!"
Ta lại không trả lời nàng, mà cắm chiếc trâm bạc vào ổ khóa sắt trên mắt cá chân nàng. Dựa vào cảm giác khẽ bẩy một cái, cùng với tiếng "cạch", chiếc khóa liền mở ra.
Nàng ngơ ngác nhìn ta. Vì ta đã cải trang, nàng nhìn chằm chằm ta rất lâu, rồi mới lắp bắp hỏi: "Tỷ tỷ? Kha Kha tỷ?"
Ta không để ý đến nàng, chỉ đặt chiếc trâm vào tay nàng, rồi xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi đến cửa, nàng đã khóc òa lên: "Tỷ tỷ, ta không còn sức nữa, hắn đã cho ta uống thuốc độc, ta không còn sức nữa..."
Ta quay đầu lại, mím môi nhìn nàng, nghĩ đến lúc nhỏ nàng luôn miệng gọi "Kha Kha tỷ", cuối cùng ta vẫn mềm lòng.
Đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Lên đây, ta cõng ngươi trốn thoát."
Nàng lập tức kích động gật đầu: "Kha Kha tỷ là tốt nhất!"
Nhưng ngay khoảnh khắc nàng vừa nằm lên lưng ta, chiếc trâm bạc vừa dùng để mở khóa đã kề vào động mạch cổ ta. Toàn thân ta cứng đờ, nàng lại ghé vào tai ta cười khẽ: "Kha Kha tỷ, vẫn như mọi khi, dễ lừa như vậy à? Hôm đó, ta ở trong thành thoáng thấy bóng lưng của tỷ, liền đoán là tỷ đã đến. Mà nam nhân thân mật với tỷ, hẳn là Bệ hạ phải không? Haha... Tỷ tỷ tuy ngốc, nhưng lại có sức hấp dẫn vô biên... Thật sự đã giúp ta rất nhiều rồi."
"Lạc Thiên Thiên, ngươi..." Ta vừa tức giận, đồng thời cũng hận sự ngu ngốc của chính mình.
Ngay lúc đó, Lục Hành vừa rời đi lại quay lại, giật lớp mặt nạ da người trên mặt ta xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ta: "Quả nhiên là ả ngu xuẩn nhà ngươi, nhưng cũng xem như có chút tác dụng. Ngoan ngoãn dẫn vi phu đi tìm Bệ hạ, vi phu sẽ ghi cho ngươi một công, sau này nếu thành công đăng cơ, ban cho ngươi một tần vị cũng được."
"Lục Hành, ngươi vô liêm sỉ! Muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c cứ tùy ý, ta sẽ không dẫn ngươi đi tìm Bệ hạ đâu!"