Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60

Chương 159



 

Xưởng trưởng không đồng ý.

Đỗ Tư Khổ thở dài, vị lãnh đạo cao nhất đã lên tiếng, xem ra là cô không đi được rồi.

“Tiểu Đỗ, chuyện đi tu nghiệp này sau này trong xưởng còn có nữa. Cô còn trẻ, không cần sốt ruột, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt cô.” Chủ nhiệm Cố chậm rãi nói, “Xưởng trưởng nói đúng, xe đạp ở Phân xưởng Xe mới này là do cô đề xuất, lại do cô một tay thiết kế, mắt thấy sắp sửa ra thành quả. Nếu cô đi rồi, ba tháng không trở lại, chẳng phải chiếc xe đạp kiểu mới này bị chậm trễ sao?”

Đỗ Tư Khổ gật gật đầu.

Chủ nhiệm Cố thấy vậy, thần sắc nhẹ nhõm hơn, lại nói với Đỗ Tư Khổ một chuyện khác, “Lãnh đạo xưởng đã cho người của Phòng Tiêu thụ đi liên hệ cửa hàng cùng Hợp tác xã Cung tiêu, chuẩn bị chính thức bán xe đạp kiểu mới của xưởng ta trước Tết.”

Chiếc xe đạp kiểu mới này là một món đồ mới, một món đồ lạ.

Bán vào dịp Tết, mọi người đúng là lúc dám chi tiền nhất.

Nhanh vậy ư?

Không phải nói chủ yếu lo về ngoại hối sao?

Lại đổi ý rồi à?

Đỗ Tư Khổ chỉ nghe, không hỏi nhiều.

Dù sao, chiếc xe đạp kiểu mới này là cô đề xuất, hiện tại Phân xưởng cũng đã xây xong và sắp sản xuất, cô chỉ cần trấn giữ khâu chất lượng. Việc bán hàng phía sau, tự nhiên sẽ có đồng chí khác trong xưởng giải quyết.

“Tiểu Đỗ, cô yên tâm, lần sau có cơ hội tu nghiệp như vậy nữa, chắc chắn có cô.” Chủ nhiệm Cố đưa ra lời hứa.

“Cảm ơn chủ nhiệm.”

Đỗ Tư Khổ trở lại dãy nhà ngang, tâm trạng đã bình ổn xuống. Cô đến xưởng sửa chữa làm việc bất quá mới một năm, tư cách quả thật không bằng những công nhân lão thành kia.

“Thế nào?” Dư Phượng Mẫn vừa thấy Đỗ Tư Khổ, vội vàng chạy tới hỏi.

“Tôi có sắp xếp công việc, đi không được.” Đỗ Tư Khổ nói, “Bất quá Chủ nhiệm Cố nói, lần sau có cơ hội như vậy, sẽ giúp tôi tranh thủ.” Cô không nói chắc chắn một điều gì.

Sắc mặt Dư Phượng Mẫn ngưng trọng, “Ngày mai tôi về nhà.”

“Không cần, tôi không sao.” Đỗ Tư Khổ cười với cô, “Sư phụ Lôi bên xưởng gia cụ tới chưa?”

“Tới rồi, tôi dẫn họ lên rồi, đang lắp đặt đấy.”

Dư Phượng Mẫn vừa nói vừa đi lên lầu, cô ấy ở lầu hai, phòng của Đỗ Tư Khổ ở lầu 3, lại còn là căn góc, tốt hơn phòng cô ấy.

Vân Vũ

Đỗ Tư Khổ lên lầu 3 xem.

Thợ mộc Lôi dẫn theo đồ đệ vừa mới bắt đầu lắp đặt, ông thấy Đỗ Tư Khổ, dừng công việc trong tay lại, đi tới, “Đồng chí Đỗ, nhờ phúc của cô, công nhân xưởng gia cụ nhà tôi đều được tăng lương!”

Từ khi ông đem bản thiết kế gia cụ Đỗ Tư Khổ thiết kế cho Dư Phượng Mẫn về, sau này có người đến đặt gia cụ, ông liền đưa bản vẽ cho khách xem.

Vừa xem thì thôi rồi, ai cũng muốn lắp theo kiểu trên bản vẽ.

“Chúc mừng sư phụ.” Đỗ Tư Khổ nói, “Sư phụ Lôi, hôm nay phiền phức ông lo liệu bên nhà tôi.”

“Đồng chí Đỗ, cô khách khí quá.”

Thợ mộc Lôi còn nói với Đỗ Tư Khổ, vì xưởng sửa chữa và xưởng gia cụ tiến hành hợp tác, quy mô xưởng gia cụ hiện tại mở rộng, còn tuyển người!

“Lần này chiêu thật nhiều học sinh cấp 2, cấp 3! Có bằng cấp đàng hoàng,” Thợ mộc Lôi vui mừng thật sự, “Xưởng gia cụ nhà tôi sau này nói không chừng cũng sẽ biến thành đại nhà máy!”

Tốt thật.

Nếu còn trò chuyện tiếp, công việc này đã có thể phải làm đến tối.

“Sư phụ Lôi, tôi đi bên ký túc xá thu dọn hành lý, ông cứ bận rộn trước nhé.”

“Được rồi.”

________________________________________

Đông Bắc, Nông trường Hữu Nghị.

Sau buổi liên hoan Quốc Khánh, Đỗ Ức Điềm (Lão Ngũ) lập tức nổi danh ở nông trường bên này.

Cô vốn dĩ đã xinh đẹp, buổi tối đó lại được trang điểm cẩn thận, dáng vẻ Đỗ Ức Điềm liền càng thêm xuất sắc. Hơn nữa tiết mục đơn ca, giọng hát lại hay.

Mọi người lập tức nhớ kỹ cô.

Không ít đồng chí nam thanh niên lén lút hỏi thăm tình hình giao hữu của Đỗ Ức Điềm, sau này mới biết được, Đỗ Ức Điềm tuổi còn nhỏ, mới mười sáu thôi, sau đó liền không ai dám đề cập chuyện này trước mặt Đỗ Ức Điềm.

Bất quá, bình thường lén nhìn cô cũng không ít.

“Đồng chí Đỗ Ức Điềm, bên Binh đoàn Xây dựng muốn tổ chức hoạt động, Đội trưởng bảo tiểu tổ văn nghệ chúng ta qua đó hỗ trợ, cho đủ số lượng. Cô chuẩn bị một chút!”

Lão Ngũ bực bội: “Quốc Khánh kết thúc rồi mà?”

“Dù sao Đội trưởng nói vậy,” người thanh niên trí thức đến truyền lời nói, “Bên Binh đoàn lo ăn, có thịt, chúng ta đi không lỗ đâu!”

Được ăn ké vài bữa cơm là tốt.

Lại còn không cần mình xuất phiếu gạo, nói chung là, đi hỗ trợ bên Binh đoàn ai nấy cũng tranh nhau đi thôi.

“Được rồi.”

Lão Ngũ thu dọn đồ đạc, đi theo tiểu tổ văn nghệ thanh niên trí thức cùng đi qua.

________________________________________

Binh đoàn.

“Ngụy Thuyền, cậu nhìn, cô gái đi ở giữa kia chính là ‘Giọng ca vàng’ lần trước tớ kể với cậu.” Một chiến sĩ bộ đội trẻ đang nói với bạn bè bên cạnh.

Người bạn bè bên cạnh cao hơn anh ta một chút, màu da cũng đen hơn một chút, bất quá, người này ngũ quan tuấn tú, dáng người thon dài, trong đám người cũng là độc nhất vô nhị.

Mỗi lần bộ đội có lãnh đạo đến kiểm tra, đều cho Ngụy Thuyền đứng ở phía trước.

Đây là thể diện của bộ đội.

Ngụy Thuyền nhìn về phía hướng chiến sĩ bộ đội trẻ chỉ.

Một đám thanh niên trí thức đang đi về phía này, cả nam lẫn nữ, mọi người trên mặt nhiệt tình rạng ngời, có một nửa nhìn đều giống người thành phố, bao gồm cả cô ‘Giọng ca vàng’ kia.

“Này, sao ‘Giọng ca vàng’ kia nhìn so với hôm nọ lại trẻ hơn thế?” Người chiến sĩ bộ đội nói chuyện này tên là Mạc Lôi, bình thường nói năng cười cợt hóm hỉnh. Bất quá, khi thực sự làm việc thì anh ta lại rất đáng tin.

Bằng không, Ngụy Thuyền cũng sẽ không kết bạn với anh ta.

Ngụy Thuyền thu hồi ánh mắt, không nói tiếp.

Không thể không nói, ánh mắt Mạc Lôi vẫn tốt, vị ‘Giọng ca vàng’ kia là người đẹp nhất trong đám thanh niên trí thức đó, da trắng, mắt to tròn sáng, cười trên mặt còn có má lúm đồng tiền.

Chỉ là,

Quá hoạt bát một chút.

Ngụy Thuyền lại ngẩng đầu nhìn thêm vài lần.

________________________________________

“Ức Điềm, cô nhìn bên kia, các anh ấy cao thật cao.”

“Đúng vậy, mặc bộ quân phục này thật đẹp!”

“Không biết bên này có tuyển nữ binh không nhỉ…”

Đỗ Ức Điềm quay đầu nhìn về phía bên kia, một đoàn anh lính bộ đội đều ở bên đó, hình như đang dọn đồ, chắc là làm sân khấu. Lần này là biểu diễn ngoài trời à?

Đỗ Ức Điềm nhìn thấy có một người đang vẫy tay về phía cô, “Đồng chí, bài 《 Bắn bia trở về 》 cô biểu diễn Quốc Khánh hôm đó đặc biệt hay!”

Nói cô hát hay!

Đỗ Ức Điềm liền thích nghe những lời thật lòng như vậy, cô nhiệt tình phất tay đáp lại: “Lần này tiểu tổ văn nghệ chúng tôi sẽ biểu diễn thật tốt!”

________________________________________

Ninh Thị.

Hoàng Thải Hà được chôn cất ở nghĩa địa công cộng.

Ảnh trên mộ vẫn là tấm ảnh đen trắng lúc Hoàng Thải Hà còn là cô gái trẻ, tết hai b.í.m tóc lớn, cười đến vô tư vô lo.

Lễ tang này nhà họ Hoàng tổ chức kín đáo, chỉ mời một ít người quen biết tới.

Lễ tang vừa xong.

Cơ thể Hoàng bà ngoại gồng gánh đã không chịu nổi, ngã bệnh.

Mẹ Đỗ vốn dĩ còn nói xong việc sẽ về nhà họ Đỗ, giờ mẹ ruột bị bệnh, cô không đi được, cô phải ở lại đây chăm sóc.

Năm trước năm nay ông trời đã thu đi không ít người, Mẹ Đỗ nhìn thấy tình trạng Hoàng bà ngoại như vậy, trong lòng càng thêm hoang mang, sợ ông trời không có mắt, thu nhầm người tốt.

Hoàng bà ngoại liên tiếp mấy ngày không thấy đỡ.

Người sốt mê man.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người nhà họ Hoàng đưa bà đi bệnh viện, Mẹ Đỗ ở nhà thay thế khăn trải giường đã bị mồ hôi làm ướt, đang thay thì phát hiện thư tuyệt mệnh Hoàng Thải Hà để lại, sao lại kẹp giữa ga trải giường và chăn bông?

Đây là thư tuyệt mệnh.

Nó được tìm thấy ở đầu giường Hoàng bà ngoại.

Mẹ Đỗ nghĩ nghĩ, mở ra xem.

Cô muốn xem trước viết cái gì, rồi mới quyết định có nên cho mẹ mình xem hay không, nhỡ đâu người già nhìn thấy bị kích động thì làm sao?

Mẹ Đỗ xem xong thư, thở dài.

Sau đó cô đi bệnh viện.

Hoàng bà ngoại đang truyền nước, người cũng tỉnh táo hơn một chút.

“Mẹ, con tìm thấy phong thư này ở đầu giường mẹ, Thải Hà để lại.” Mẹ Đỗ đưa thư qua.

Hoàng bà ngoại nghe xong, lập tức ngồi dậy, “Cho mẹ xem.” Ngồi xuống một bên, cơ thể không có sức, ngả thẳng về sau, Mẹ Đỗ vội vàng đỡ lấy bà.

Lúc này mới ổn định lại.

Mẹ Đỗ giúp Hoàng bà ngoại mở thư, đưa đến trước mặt.

Hoàng bà ngoại biết chữ.

“Mẹ:

Khi mẹ nhìn thấy phong thư này, con có lẽ đã không còn nữa. Mẹ không cần phải đau khổ vì con, con quá mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút…”

Hoàng Thải Hà nói trong thư: Cô không muốn về cái nơi giam cầm cô hơn nửa đời người là đại đội Ngũ Câu, người cô vừa yêu vừa hận đã không còn, nơi đó chỉ còn một ít người làm cô chán ghét.

Vốn dĩ, cô ở Ninh Thị canh giữ bên người nhà, nghĩ nửa đời sau cứ như vậy cũng có thể sống tiếp.

Chỉ là cô bị người ta tố cáo…

Chỉ có thể trở lại cái nơi làm cô đau khổ nửa đời…

Hoàng Thải Hà không muốn sống tiếp như vậy.

Cuối thư cô nghiêm túc nói với Hoàng bà ngoại, khi đưa ra quyết định này cô cảm thấy vui vẻ, được giải thoát.

Trong thư còn nhắc tới, hy vọng người nhà họ Hoàng giúp đỡ chăm sóc một chút con gái lớn của cô, Vu Nguyệt Oanh, đứa trẻ kia lòng tự trọng cao, lại không muốn về quê. Hy vọng người nhà mẹ đẻ và chị cô có thể nể mặt cô, kéo đỡ Vu Nguyệt Oanh một chút.

Còn về con gái út, Hoàng Thải Hà chỉ nói làm người nhà mẹ đẻ đưa cô bé về đại đội Ngũ Câu đi, ở với bà nội cô bé.

“Mẹ, người đừng khổ sở, Thải Hà cô ấy…” Giọng Mẹ Đỗ hơi nghẹn ngào, “Đi được là không hối tiếc.”

Hoàng bà ngoại lau nước mắt trên mặt, “Lẽ ra lúc trước mẹ nên bảo ba con nhốt nó lại.” Không cho nó đi đâu cả.

Bị nhốt trong nhà dù cho sẽ hận bọn họ, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

________________________________________

Đại đội Ngũ Câu.

Vu Nguyệt Nga bị đưa về.

Đồng chí công an đưa cô bé về nói chuyện với đại đội về tình hình của Vu Nguyệt Nga, Hoàng Thải Hà đã qua đời, hiện tại Vu Nguyệt Nga không cha không mẹ, chỉ có thể để người thân nuôi.

Trừ bà nội Vu chỉ còn có Vu đại bá (chú/bác Vu).

Vu Nguyệt Nga sống c.h.ế.t không chịu sống chung với nhà Vu đại bá, cuối cùng chỉ có thể giao cho bà nội Vu.

Còn về căn nhà Vu Cường để lại, Vu Nguyệt Nga và bà nội Vu ở, nhà Vu đại bá ý đồ dọn qua, Vu Nguyệt Nga cầm d.a.o phay nổi điên như thể muốn chém.

Trong miệng la hét: “Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, c.h.ế.t thì c.h.ế.t chung!”

Sau đó, trong đại đội thật sự không ai dám chọc cô bé nữa.

________________________________________

Dương Thị, Xưởng Sửa Chữa.

Đội ngũ nhân viên kỹ thuật đi tu nghiệp đã xuất phát, kéo dài ba tháng, trong đó có cả Nguyễn Tử Bách. Anh Tiêu ở Phân xưởng Một không muốn đi lắm, nhưng danh sách lại có tên anh ấy.

Lúc đi anh ấy còn dặn dò Đỗ Tư Khổ, “Bên xưởng dệt nếu cô có đi, giúp tôi nói với đồng chí Phượng một tiếng, tôi sẽ về rất nhanh.”

Đỗ Tư Khổ: “Anh có thể viết thư.”

Anh Tiêu bừng tỉnh, sau đó gật gật đầu, “Cô nói đúng!”

Anh ấy suýt nữa đã quên!

Viết thư.

Đỗ Tư Khổ như lầm bầm một mình: “Dường như còn có thể viết thư tình.”

Mặt anh Tiêu đỏ bừng lên, như m.ô.n.g khỉ vậy, anh ấy quay đầu liền hòa vào đám đông, sợ Đỗ Tư Khổ nhìn ra.

Bất quá,

Cái thư tình Tiểu Đỗ nói này…

Quả thật có thể viết một chút.

Đội ngũ tu nghiệp đi rồi.

Lại qua mấy ngày.

Đỗ Tư Khổ ở nhà ăn đụng phải anh Bằng Tử, anh Bằng Tử nhìn thấy Đỗ Tư Khổ rất ngạc nhiên, “Cô sao không đi?”

Đỗ Tư Khổ: “Tôi là người mới, không đến lượt. Anh Bằng Tử, sao anh cũng không đi?”

Anh Bằng Tử thở dài, “Trong nhà một đống chuyện.”

Thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhà họ có hai người lận, chỉ có một suất xuống nông thôn. Cũng không biết là chuyện gì, vợ anh ta nhất quyết bắt cô em vợ đi.

Cô em vợ qua năm mười lăm tuổi, nhưng dù sao cũng là con gái nhà người ta. Nếu là anh ta nói, chắc chắn sẽ bắt cậu em vợ đi.

Cô em vợ Diệp Tâm khóc hai trận, chỉ vào vợ anh ta nói ‘trọng nam khinh nữ’.

Không những thế, bình thường hai anh em cậu em vợ Diệp Hoa tình cảm tốt, nhưng đến lúc này, cậu em vợ này lại không hé răng nửa lời, căn bản không đề cập đến chuyện chủ động xuống nông thôn.

Haizz.

________________________________________

Thoáng cái, đã đến giữa tháng Mười.

Mẹ Đỗ vẫn chưa về.

Hạ mẫu nhận tiền công Đỗ Tư Khổ đưa, mỗi ngày ở nhà họ Đỗ rất bận rộn, thời gian này kéo dài, lại thêm mẹ Đỗ không có nhà. Lâu dần, bên ngoài liền có một ít tin đồn vớ vẩn truyền ra.

Mẹ Đỗ đi rồi, là vì bị tức giận mà đi.

Hạ mẫu ở nhà họ Đỗ giúp đỡ, là vì cùng Đỗ phụ có gian tình.

Càng truyền càng quá đáng.

Sau này chuyện này vẫn là lão Vệ nói với Đỗ phụ.

Đỗ phụ nghe xong gáy nóng bừng, ông sống hơn nửa đời người, vẫn luôn trong sạch làm người, sắp về già rồi, thế mà lại bị bôi nhọ thành như vậy!

“Ai đồn, tôi đi tìm bọn họ!” Đỗ phụ cầm một cái thước gỗ ở nhà lão Vệ, chuẩn bị đi giáo huấn người ta.

Ông chưa từng chịu ấm ức như vậy!

Quá ức h.i.ế.p người!

Lão Vệ: “Ai nấy đều đồn, không phải một nhà hai nhà.” Ông lại hỏi, “Mẹ lão Ngũ là chuyện gì, sao về nhà mẹ đẻ mãi không thấy về? Hay là ông đi một chuyến, đón cô ấy về, chờ cô ấy trở lại, chẳng phải gió yên sóng lặng sao?”

Đỗ phụ: “Mẹ vợ bị bệnh, cô ấy ở bên đó chăm sóc, nói bên đó không rời cô ấy được.”

Lão Vệ và thím Chu nhìn nhau một cái, cuối cùng không nói gì thêm.

Đỗ phụ về đến nhà.

Tìm thấy Hạ mẫu đang nấu cơm, “Tiểu Tưởng, cô về đi, sau này không cần đến nữa.”

“Vì sao?”

Còn chưa đến cuối tháng mà.

Hạ mẫu không chịu đi.