Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60

Chương 166



 

Đỗ Tư Khổ đã tra cứu tư liệu liên quan, Hội chợ Quảng Châu tổ chức mỗi năm vào mùa xuân và mùa thu. Hiện tại đã là giữa tháng Một, nếu tham gia Hội chợ mùa xuân năm sau, thời gian rất gấp.

Hơn nữa, Xưởng sửa chữa của họ không chắc có thể giành được suất tham gia.

Hội chợ Quảng Châu Chủ nhiệm Cố cũng biết đến.

Chẳng qua những năm trước chuyện này không liên quan đến Xưởng sửa chữa của họ, giờ xem ra, cần nói với Xưởng trưởng một tiếng, xem có phương pháp nào để vào xem trước không.

“Được, chuyện này tôi đã biết, cô hỏi thăm thêm xem, Hội chợ Quảng Châu những năm trước khi nào bắt đầu.” Chủ nhiệm Cố nói với Đỗ Tư Khổ.

Đỗ Tư Khổ gật đầu.

Lại nghe Chủ nhiệm Cố nói: “Cuối tháng là ăn Tết rồi, cô ăn Tết ở trong xưởng hay về nhà ăn Tết?” Thời gian trôi qua thật mau, thoáng cái đã là một năm.

“Tôi ăn Tết ở trong xưởng.” Đỗ Tư Khổ hầu như không do dự.

Nghĩ kỹ lại, đã là giữa tháng Một rồi, năm nay hình như là ngày 30 tháng Một ăn Tết, nhanh thật.

Chỉ còn nửa tháng.

________________________________________

Buổi trưa.

Đỗ Tư Khổ đi Trạm y tế xưởng, Viên Tú Hồng vừa hay đi ra.

“Tôi muốn mua một ít t.h.u.ố.c dạ dày và t.h.u.ố.c đau đầu.”

“Ai bị bệnh?”

“Anh hai tôi viết thư nói đại đội bên đó không mua được t.h.u.ố.c tốt, nhờ tôi gửi một ít qua.” Đỗ Tư Khổ nói.

“Lấy ngay bây giờ sao?” Viên Tú Hồng hỏi cô, “Đi căng-tin không?”

“Tôi lấy t.h.u.ố.c trước, lát nữa về nhà ngang để, muộn một chút rồi đi căng-tin.” Đỗ Tư Khổ hiện tại không đi căng-tin, bên căng-tin bây giờ người đông. Trời lạnh, cửa căng-tin luôn đóng, người đông, mùi bên trong nặng.

Đợi mọi người vãn một chút rồi đi.

Viên Tú Hồng lấy t.h.u.ố.c cho Đỗ Tư Khổ, viết hóa đơn, Đỗ Tư Khổ thanh toán tiền.

Hai người cùng nhau đi đến nhà ngang mà Đỗ Tư Khổ được phân, Viên Tú Hồng chưa đi qua, nhân tiện xem.

“Năm nay cô ăn Tết có về quê không?” Đỗ Tư Khổ hỏi Viên Tú Hồng.

“Tôi phải về.” Viên Tú Hồng nói, “Qua năm cũ tôi liền đi, đã nói với lãnh đạo Trạm y tế rồi.” Cô ấy phải về quê ăn Tết với ông nội.

Rất nhanh, hai người tới nhà ngang.

Vừa lên lầu, liền nhìn thấy Nguyễn Tử Bách vẻ mặt âm trầm đi xuống lầu, đụng phải Đỗ Tư Khổ hai người vừa vặn. Hắn nhìn thấy Viên Tú Hồng rõ ràng sửng sốt, sau đó rất nhanh đi xuống đây.

“Vị Lưu Thụy Dương của Nhà máy Hóa chất kia nói bậy, chuyện này không liên quan đến tôi.” Nguyễn Tử Bách tìm Viên Tú Hồng giải thích, “Tôi cũng vừa về mới biết chuyện này.”

Hắn rất tức giận, “Thật là nói hươu nói vượn.”

Làm ô danh hắn.

Viên Tú Hồng nhìn hắn: “Vậy đồng chí Nhà máy Hóa chất kia vì sao lại nghĩ là anh?”

Không có lửa làm sao có khói, luôn có nguyên do.

Nguyễn Tử Bách: “Lúc trước tôi cùng Tống Lương cùng đi Nhà máy Hóa chất công tác.” Hắn quay đầu liếc nhìn lầu hai, “Dù sao, chuyện này không phải tôi.”

Đi Nhà máy Hóa chất công tác chỉ có vài vị đó, Bí thư Lưu của Nhà máy Hóa chất có mời Tống Lương ăn cơm, nghĩ kỹ liền biết ai có khả năng lớn hơn một chút.

Nguyễn Tử Bách vừa rồi tới tìm Tống Lương xác nhận rồi.

Tống Lương quả thật quen biết vợ Lưu Thụy Dương là Mạnh Mạn, nhưng đó là chuyện trước khi họ kết hôn, sau này Tống Lương và đồng chí Mạnh kia liền không có giao thiệp gì.

Tống Lương nói rất rõ ràng.

Nhưng vấn đề liền nằm ở đây, Nguyễn Tử Bách muốn chứng minh mình trong sạch, phải làm rõ sự tình, chỉ ra người ‘tán tỉnh’ ban đầu.

Nhưng Tống Lương lại không tính là.

Hơn nữa, em gái hắn gần đây vì vết thương trên mặt vẫn không tốt lắm, gần đây mới ra ngoài, Tống Lương… Tạm thời xem như đang quen em gái hắn đi.

Nếu hắn nói ra chuyện Tống Lương quen biết đồng chí Mạnh kia của Nhà máy Hóa chất, chỉ sợ liên lụy không chỉ một người.

Sắp đến Tết rồi.

Tổng không tốt vào lúc này làm đảo lộn cuộc sống của mọi người.

Chỉ có thể nhẫn đến sau Tết.

Viên Tú Hồng nhìn Nguyễn Tử Bách không nói gì.

Nguyễn Tử Bách vội vàng: “Cô nghĩ xem, tôi vẫn luôn ở Dương Thị bên này, vài vị ở Nhà máy Hóa chất kia tôi căn bản không quen. Lúc tôi đi Nhà máy Hóa chất công tác cô ấy đều đã kết hôn rồi, tôi không phải loại người đó!”

Cái này sao…

Viên Tú Hồng đang suy nghĩ.

Nguyễn Tử Bách thấy cô vẫn không tin, bỗng nhiên giơ tay, kéo cánh tay cô ấy liền hướng lên lầu đi, “Đi, có người có thể giúp tôi chứng minh.” Hắn muốn đi tìm Tống Lương.

Chuyện này không thể để Viên Tú Hồng hiểu lầm.

Đỗ Tư Khổ đi theo sau hai người, cầm t.h.u.ố.c chậm rãi đi lên.

________________________________________

Lầu hai, phòng 210.

Tống Lương vừa tiễn Nguyễn Tử Bách đi, chưa được bao lâu, cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa mãnh liệt.

“Tống Lương, là tôi.”

Vẫn là Nguyễn Tử Bách.

Không phải nói rõ rồi sao?

Hắn sao lại qua đây nữa?

Tống Lương trong lòng nghi hoặc, bất quá vẫn đi qua mở cửa.

Cửa vừa mở.

Liền nhìn thấy Nguyễn Tử Bách dẫn theo Viên Tú Hồng bước vào, Đỗ Tư Khổ một bước chân, cũng đi theo vào.

Đỗ Tư Khổ vừa vào, liền hướng lên đỉnh đầu Tống Lương nhìn.

Có chữ viết.

Một hàng chữ: Công tác thuận lợi, cảm tình bị nhục.

Bốn chữ Công tác thuận lợi rất rõ ràng, hai chữ cảm tình bị nhục như ẩn như hiện, cái này có gì khác nhau sao?

Đang lúc Đỗ Tư Khổ suy nghĩ, Nguyễn Tử Bách đã đang giao tiếp với Tống Lương, hắn hy vọng Tống Lương có thể nói rõ cho Viên Tú Hồng, người có khúc mắc với đồng chí Mạnh kia của Nhà máy Hóa chất chính là Tống Lương, không phải hắn.

Tống Lương phát hiện Đỗ Tư Khổ nhìn chằm chằm đầu hắn, trong lúc nhất thời không cẩn thận nghe Nguyễn Tử Bách nói.

Nguyễn Tử Bách thấy Tống Lương như không nghe thấy, tăng âm lượng: “Tống Lương, anh vừa rồi nói với tôi thế nào, anh nói với Tiểu Viên một lần là được.”

Tống Lương cuối cùng cũng hoàn hồn.

Hắn nhìn Nguyễn Tử Bách và Viên Tú Hồng, chậm rãi nói: “Tôi và đồng chí Mạnh của Nhà máy Hóa chất là quen biết khi đi học, tốt nghiệp xong liền không gặp bao nhiêu. Tôi cũng là đi Nhà máy Hóa chất công tác mới biết cô ấy kết hôn, sau này họ qua đây công tác, tôi ở Xưởng Máy kéo, cũng không gặp mặt cô ấy.”

Tống Lương nói rất rõ ràng, còn làm rõ thời gian trước sau rõ ràng.

Chính là sợ có người hiểu lầm.

Nguyễn Tử Bách nghĩ lại, thật đúng là.

Xem ra Tống Lương và đồng chí nữ kia của Nhà máy Hóa chất cũng không có liên lụy gì, phỏng chừng là người họ Lưu kia hiểu lầm.

Cũng coi như hắn không nhìn lầm.

Viên Tú Hồng nghe xong, nói với Nguyễn Tử Bách: “Tôi hiểu lầm anh.”

Nguyễn Tử Bách lúc này mới yên tâm.

Đồng thời, Tống Lương nhìn về phía Đỗ Tư Khổ.

Đỗ Tư Khổ thấy thời gian không còn sớm, cảm thấy nên cùng Viên Tú Hồng đi căng-tin, hoàn hồn, thấy Tống Lương nhìn cô ấy. Liền nói, “Chúng ta cũng nên đi.”

“Tú Hồng, nên đi căng-tin rồi, muộn nữa thức ăn đã lạnh.”

“Tới.”

“Đồng chí Tống, vậy chúng tôi đi đây.”

Đỗ Tư Khổ kéo cửa phòng ra, cùng Viên Tú Hồng đi, hai người đi lên lầu 3, Đỗ Tư Khổ muốn để t.h.u.ố.c vào nhà, cũng dẫn Viên Tú Hồng xem nhà mới của cô.

Tới lầu 3, Đỗ Tư Khổ mở cửa, dẫn Viên Tú Hồng vào nhà.

“Căn nhà của cô rộng hơn căn của Phượng Mẫn, cũng sáng hơn.” Viên Tú Hồng cẩn thận nhìn nhà ở, “Thông gió của cô cũng tốt hơn, cái bàn của cô sao không phải bàn vuông?”

Cô ấy phát hiện không giống nhau.

“Bàn vuông lớn quá, tôi không dùng hết.”

________________________________________

Buổi chiều tan tầm.

Nguyễn Tử Bách tâm trạng không tồi trở về nhà.

Phó xưởng trưởng Nguyễn tan tầm sau, nhìn thấy bộ dạng này của con trai, mặt liền trầm, “Mày còn cười được, mày có biết không cái lời đồn này truyền bao lâu, ảnh hưởng đến nhà chúng ta lớn thế nào không?”

Nguyễn Tử Bách: “Ba, con đã nói với ba, không phải con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mày phải tìm ra chứng cứ.”

“Con chưa làm, tìm chứng cứ gì, nên là họ Nhà máy Hóa chất tìm chứng cứ chứng minh thì đúng hơn chứ.” Nguyễn Tử Bách cũng không vui, “Cái người họ Lưu ở Nhà máy Hóa chất kia con hỏi thăm rồi, bình thường nhìn còn được, hễ uống rượu liền đ.á.n.h vợ, cũng không phải cái thứ tốt gì.”

Nguyễn Tử Bách nói, “Nói nữa, lời hắn nói chưa chắc là thật. Ba hắn là Bí thư Nhà máy Hóa chất, hắn lại không phải, hắn chỉ là một công nhân bình thường ở Phòng Bảo vệ Nhà máy Hóa chất.”

Phó xưởng trưởng Nguyễn nghe lọt tai.

________________________________________

Vài ngày sau, Đỗ Tư Khổ nhận được thịt bò cừu muối anh cả gửi tới.

Cô xách vào nhà, kéo một sợi dây thừng chắc chắn trên bệ cửa sổ trong phòng, treo thịt lên trên, hong gió.

Sau đó cô nghỉ phép, liền đi Bưu cục.

Cô đi gửi đồ, t.h.u.ố.c và thư cho anh hai, thuận tiện còn gửi cho anh hai năm cân lạp xưởng, cái này là mua từ nhà Chu An. Ngoài ra, bên anh cả gửi chút sữa mạch nha, thịt thì không gửi. Có thể thấy, bên anh cả không thiếu thịt.

Đáng tiếc không biết địa chỉ em út.

Đỗ Tư Khổ không cách nào gửi đồ vật.

Anh ba đi đại đội kia gần Dương Thị, ăn Tết có thể sẽ về, Đỗ Tư Khổ liền không gửi đồ qua.

________________________________________

Thoáng cái.

Liền đến năm cũ.

Hôm nay nhà họ Đỗ thật náo nhiệt, Đại Trình mang theo hai đứa nhỏ qua đây, xách theo chút bánh kẹo.

Khách đến cửa là khách, lại là trẻ con, Mẹ Đỗ cũng không làm khó, nấu thêm hai món ăn, nấu cơm lúc bốc thêm hai nắm gạo. Nhưng mặc dù là vậy, thức ăn vẫn không đủ.

Hai đứa nhỏ không nói gì lễ nghĩa, món mặn trứng gà vừa lên bàn, liền gắp một miếng to vào bát mình.

Sau đó cắm cúi ăn cơm tống vào miệng.

Đại Trình thấy chỉ cảm thấy con mình đáng thương, “Tôi phải đi làm, trẻ con nghỉ, ở nhà không ai chăm sóc, đưa đến nhà ông bà nội chúng.” Đó là bà nội sau, rất khắt khe với trẻ con, cơm còn không ăn đủ no.

Đại Trình thật sự không có cách.

Tổng không tốt đem trẻ con đưa đến nhà họ Đỗ tới.

Đỗ Đắc Mẫn lần này không hùa theo.

Mẹ Đỗ cũng không nói gì, bất quá một bữa cơm, ăn thì ăn. Hôm nay là năm cũ, tổng không thể gây gổ.

Chỉ là sau bữa cơm này, tâm trạng Bà nội Đỗ trầm trọng hơn rất nhiều.

Buổi chiều Đại Trình không đi, hai đứa nhỏ cũng ở lại nhà họ Đỗ, hai đứa trẻ rất nghịch ngợm, cành cây trong sân nhà họ Đỗ đều bị chúng leo lên bẻ gãy vài cành.

Mẹ Đỗ quả thật cẩn thận, cửa các phòng khóa hết, trừ phòng Bà nội Đỗ và phòng Đỗ Đắc Mẫn.

Hai đứa nhỏ muốn vào phòng bị khóa chơi, kêu ầm lên.

Đại Trình vừa thấy, cửa phòng khóa hết, sắc mặt không tốt lắm.

Mẹ Đỗ nhìn chỉ giả vờ không thấy.

Em trai Đại Trình này có tiền án, trộm đồ rồi, ai biết hai đứa nhỏ này có thể theo chú chúng không.

Buổi tối.

Đại Trình mang trẻ con đi rồi.

Hắn đi rồi, Bà nội Đỗ gọi Đỗ Đắc Mẫn vào nhà, “Cái Đại Trình này thương con không có mẹ, cũng không quản giáo, sau này con cô sinh ra, chỉ sợ phải chịu thiệt.”

Đỗ Đắc Mẫn không tin, “Sẽ không, đều là con hắn, lại là con đẻ của tôi, hắn không thể đối xử hai kiểu.”

Cô ấy khẳng định.

Bà nội Đỗ biết tính tình Đỗ Đắc Mẫn, lúc này nói gì cũng không có tác dụng.

Bà liền không nói nữa.

Chỉ là thở dài thật sâu.

Cái con gái này, tự mình nhảy vào hố lửa à.

________________________________________

Xưởng sửa chữa.

Sau năm cũ, trong xưởng vẫn nhộn nhịp như cũ.

Đặc biệt là Phân xưởng Ba và Phân xưởng Xe mới, rất bận rộn. Điểm tiêu thụ ủy thác ở các thành phố tỉnh ngoài của Xưởng sửa chữa, nhãn hiệu ‘Phượng Hoàng’ và ‘Vĩnh Cửu’ cung không đủ cầu, nhãn hiệu ‘Phương Đông’ của Xưởng sửa chữa ra hàng nhanh, lại nhẹ nhàng, rất nhanh liền chiếm gần nửa thị trường.

Xưởng trưởng còn liên hệ Xưởng Xe đạp của thành phố này.

Xưởng Xe đạp bán loại Đại Giang 28, Xưởng trưởng hợp tác với Xưởng Xe đạp, điểm tiêu thụ ủy thác tỉnh ngoài cùng tiêu thụ xe đạp của thành phố này, Đại Giang 28 và xe đạp kiểu mới đều có, như vậy cho khách hàng nhiều không gian lựa chọn hơn.

Cứ như vậy, biển hiệu xe đạp ‘Phương Đông’ của Dương Thị rất nhanh liền nổi lên.

________________________________________

Thoáng cái, liền đến 28 tháng Chạp.

Buổi chiều, người Phòng Bảo vệ qua tìm Đỗ Tư Khổ.

“Tiểu Đỗ, có người tìm cô.”

Đỗ Tư Khổ nhìn đồng chí Phòng Bảo vệ: “Người nhà tôi?”

“Anh ba cô.”

Nghe là anh ba, Đỗ Tư Khổ liền đi.

Phòng nghỉ Phòng Bảo vệ Xưởng sửa chữa.

Lâu rồi không gặp, Đỗ lão tam đen hơn, cũng chắc chắn hơn, hắn nhìn thấy Đỗ Tư Khổ đặc biệt vui mừng, “Em tư, anh tới đón em về nhà.” Hôm nay đã 28 rồi, Xưởng sửa chữa nên nghỉ rồi.

Mốt là Giao Thừa.

Đỗ Tư Khổ nhìn thấy anh ba vốn dĩ vui mừng, nhưng nghe được mấy chữ đón cô về nhà, biểu cảm cô liền có chút thay đổi.

Cô năm nay không về.

Đỗ Tư Khổ suy nghĩ một chút, “Anh ba, xưởng mình năm nay đặc biệt bận, ăn Tết em không về đâu.”

Vân Vũ

Đỗ lão tam sửng sốt một chút, “Năm nay cũng không về?”

Năm trước em tư cũng chỉ về nhà ăn cơm, chưa hết mùng một liền đi rồi.

Đỗ Tư Khổ: “Đúng vậy, không riêng gì năm nay không về, sau này em cũng không về. Ba tự mình nói, bảo em sau này đừng về nhà.”

Đỗ lão tam trợn tròn mắt.

Không thể nào chứ.

Hôm nay hắn qua đây, ba biết hắn tới Xưởng sửa chữa đón em tư về nhà ăn Tết, còn nói Mẹ Đỗ chuẩn bị sẵn ga trải giường vỏ chăn cho em tư, về nhà liền có chỗ ngủ.

“Em tư, có phải em nghe lầm rồi không?”

Đỗ Tư Khổ: “Anh ba, em không muốn về, em ở trong xưởng ăn Tết thôi. Anh tới thăm em, em rất vui, lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Còn về về nhà họ Đỗ, vậy thì không cần nói chuyện.

Không đi.

“Có phải vì dì út ở nhà không?” Đỗ lão tam nghĩ nghĩ.

“Dì út ở nhà?” Đỗ Tư Khổ từ sau khi dì Hạ rời khỏi nhà họ Đỗ, cũng không nghe nói chuyện nhà họ Đỗ, dì út về nhà họ Đỗ?

Mẹ Đỗ đồng ý sao?

“Đúng vậy, phỏng chừng muốn ở đến sau Tết.” Đỗ lão tam thở dài, “Nói là thai tượng không tốt, nhà họ Trình ăn Tết người đông, rất ồn ào.”

Nói đến đây.

Đỗ lão tam lại nghĩ tới một chuyện, “Mẹ tìm bà mối se duyên, nói cho anh một mối, nói ngày mai gặp mặt ở nhà.”

Hắn hỏi Đỗ Tư Khổ: “Em thật sự không về sao?”

Đỗ Tư Khổ lắc đầu: “Không đi.”

“Ngày mai có đồ ăn ngon, người cũng đông, em đi ăn cơm rồi về xưởng.” Đỗ lão tam nói, “Mẹ hôm nay còn g.i.ế.c gà, ngày mai muốn nấu canh gà.”

Nhiều đồ ăn ngon lắm.

Đỗ Tư Khổ: “Anh ba, anh đừng khuyên em nữa, em không về nhà đâu.”

Nói đi nói lại liền vô vị.

Đỗ lão tam liền không khuyên nữa.

________________________________________

Nhà họ Dương.

“Ngày mai phải đi nhà họ Đỗ xem mắt, Tiểu Kha, con đừng làm hỏng nhé.”