Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60

Chương 167



 

Xưởng sửa chữa.

Buổi tối, Đỗ Tư Khổ và Đỗ lão tam cùng nhau ăn bữa cơm.

“Anh ba, em út có viết thư về nhà không?” Đỗ Tư Khổ hỏi.

“Có.” Đỗ lão tam hôm qua vừa về nhà, Mẹ Đỗ liền đưa thư của em út ra, địa chỉ hiện tại Đỗ lão tam vẫn còn nhớ. Hắn nói cho Đỗ Tư Khổ, “Ở Nông trường Hữu nghị Đông Bắc.”

Em út nói trong thư, bên đó ăn ở đều không tồi.

Đáng tiếc, người nhà họ Đỗ đều không tin.

Một cái nông trường, có thể tốt đi đâu được?

Ăn cơm xong, trước khi đi, Đỗ lão tam hỏi: “Bữa cơm tất niên ngày 30, em cũng không về sao?”

“Không đâu.” Đỗ Tư Khổ nói, “Đi về lại phải gây gổ cho không thoải mái, cần gì phải thế.” Chỉ cần cô không thỏa hiệp, trong nhà khẳng định sẽ không có sắc mặt tốt.

Đỗ lão tam đi rồi.

Hắn về đến nhà khi trời đã tối.

Mẹ Đỗ để cơm cho hắn, Đỗ lão tam vừa về là Mẹ Đỗ liền mang đồ ăn nóng lên, “Thịt anh cả con gửi về, ngon thật sự, nghe thôi đã thơm rồi.” Cô cắt một miếng nhỏ, buổi tối nấu mười mấy lát, để lại năm lát cho lão tam.

“Mẹ, con ăn rồi.” Đỗ lão tam nói, “Em tư nói qua năm không về đâu.”

Sắc mặt Mẹ Đỗ hơi chùng xuống, “Ở gần như vậy, sao lại không về? Chưa từng thấy nhà máy nào ăn Tết không nghỉ.” Trong lòng còn lẩm bẩm, đơn vị đó thế nào cũng phải phát hàng Tết chứ, người này không về, hàng Tết cũng không gửi sao?

Đỗ lão tam đổi chủ đề luôn, “Mẹ, cô gái nhà họ Dương đó mấy giờ qua ngày mai?”

Mẹ Đỗ nghe lời này liền cười, “Sáng sớm đã qua rồi, nói là biết nhà mình nhiều việc, qua phụ giúp một tay.” Thật là một cô gái tốt.

Đỗ lão tam: “Cái này không hay đâu.”

Người ta là khách, sao ngày mai tới còn phải giúp làm việc?

Mẹ Đỗ: “Người ta chăm chỉ, chủ động đề nghị.” Lại nói lão tam, “Con đấy, đến lúc đó đừng quá coi trọng vẻ bề ngoài, con gái nhà chân thật chăm chỉ, tàm tạm là được.” Coi trọng vẻ ngoài vô dụng thôi.

Nói xong, cô vẫn đặt đồ ăn trước mặt lão tam, “Con ăn thêm chút đi, cơm không ăn, thịt này tổng phải ăn hai miếng, con xem con, ở nông thôn gầy đi rồi.”

Đang nói, Đỗ Đắc Mẫn bụng trương từ trong phòng đi ra, “Cái gì mà thơm vậy?” Đây là nghe mùi thịt.

Mẹ Đỗ thấy thế, gắp ba miếng thịt liền nhét vào miệng lão tam, “Nếm thử, anh cả con gửi về đó.”

Trên bàn còn lại hai miếng.

Đỗ Đắc Mẫn nhìn màn thể hiện của chị dâu, sắc mặt khó coi.

Làm như cô ấy mấy đời chưa ăn qua thứ này, sao, còn lo lắng cô ấy cướp cơm của lão tam sao?

Lời nói là vậy, nhưng mùi vị đồ ăn thật sự rất thơm, Đỗ Đắc Mẫn thèm đến chảy nước miếng, không phải cô ấy muốn ăn, là đứa bé trong bụng muốn ăn.

Cô ấy biết Mẹ Đỗ khó nói lời tử tế, liền đi phòng Bà nội Đỗ.

Chưa được bao lâu, Bà nội Đỗ liền gọi Bố Đỗ lên.

“Em gái con bụng lớn, không chịu đói được, ông phải đi phòng bếp xem còn có gì ăn không,” Bà nội Đỗ nói, “Đắc Mẫn nói nghe mùi thịt.”

________________________________________

Vân Vũ

Ngày hôm sau.

Bà mối dẫn theo cô gái nhà họ Dương tới.

Lần trước mai mối cho nhà họ Đỗ, bà mối dẫn cả gia đình nhà gái đều tới, chọc cho không ít lời đàm tiếu. Lần này bà mối chỉ dẫn theo một mình cô gái nhà họ Dương, tên là Dương Tiểu Đồng.

Chiều cao không cao không thấp, vừa vặn, trắng trẻo, nhìn liền hiền lành.

Cô gái nhà họ Dương này tới nhà họ Đỗ, ngượng ngùng chào hỏi người nhà họ Đỗ, Mẹ Đỗ nhiệt tình bưng nước đường đỏ ra chiêu đãi. Cô gái nhà họ Dương nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Cô nhấp nhẹ một ngụm, sau đó nhìn quanh trong phòng, “Tôi nghe nói sức khỏe Bà nội Đỗ không tốt lắm, tôi muốn vào thăm bà ấy.”

Cô muốn xem, bà lão nhà họ Đỗ này rốt cuộc ‘bệnh’ đến mức nào, là liệt giường không cử động được, hay là tình huống khác, rốt cuộc có thể sống được mấy năm?

Đang nói.

Cửa phòng Bà nội Đỗ mở, chỉ thấy Bà nội Đỗ từ trong phòng chậm rãi đi ra, bà ra xem cháu dâu tương lai.

Đỗ lão tam đứng dậy giới thiệu: “Vị này là bà nội tôi, bà nội, đây là Dương Tiểu Đồng.”

Cô gái nhà họ Dương cũng đứng lên chào hỏi Bà nội Đỗ.

Cô ấy trong lòng rất kinh ngạc, không phải nói người lớn nhà họ Đỗ sức khỏe không tốt, cần tìm người hầu hạ sao, bà lão này, sắc mặt hồng hào, còn có thể đi lại.

Không liệt giường không ốm đau gì cả.

Cô gái nhà họ Dương tuy ngượng ngùng, nhưng không hề luống cuống, có thể trò chuyện với người nhà họ Đỗ.

Mẹ Đỗ và Bà nội Đỗ đều rất hài lòng.

Đặc biệt là lúc nấu cơm, cô gái nhà họ Dương thấy Mẹ Đỗ lo liệu không xuể quá nhiều việc, còn đi vào phòng bếp, giúp đỡ bận trước bận sau.

Tay chân thật nhanh nhẹn.

Mẹ Đỗ càng nhìn càng hài lòng, quyết định chờ lát nữa cô gái này đi rồi, sẽ hỏi lại lão tam có ý kiến gì.

Nếu lão tam cũng đồng ý, sau năm ấy liền định ra chuyện hôn nhân của hai người.

________________________________________

Xưởng sửa chữa.

Đỗ Tư Khổ lại đi bưu cục, lần này là gửi đồ cho em út, t.h.u.ố.c chống rét và t.h.u.ố.c dán, Ngọc Hồng Cao do Viên Tú Hồng tự mình chế tác, còn có năm cân lạp xưởng.

Bưu cục tuy nghỉ, nhưng có đồng chí trực ban, có thể nhận gửi bưu kiện bưu phẩm.

Chỉ là phí bưu điện quý hơn bình thường một chút.

Đỗ Tư Khổ gửi đồ xong, lại vòng qua Cung Tiêu Xã, mua chút kẹo mừng, có kẹo trái cây, cũng có kẹo sữa, cân mười cân.

Cô còn mua câu đối và song cửa sổ cùng một ít bánh kẹo thường dùng, bánh quai chèo.

Bánh óc ch.ó cũng mua một ít.

“Đồng chí, có đường đỏ không?”

“Muốn bao nhiêu?”

“Cân hai cân.”

Đỗ Tư Khổ mua xong đường lúc sau, nhìn thấy quầy bán chén, lại mua mấy cái chén và mấy cái mâm. Chuẩn bị trước, về sau Viên Tú Hồng và Dư Phượng Mẫn biết đâu sẽ qua nhà cô ăn cơm.

Bếp lò nhỏ của cô đều đã chuẩn bị xong, than đá cũng mua rồi.

Mua đồ xong, Đỗ Tư Khổ đạp xe đạp trở về Xưởng sửa chữa.

Xưởng sửa chữa lúc này đã nghỉ, ăn Tết tổng vẫn phải nghỉ ba ngày. Xưởng sửa chữa nghỉ bảy ngày, nếu ăn Tết đi làm, nói, một ngày trả gấp đôi tiền lương.

Bên Phân xưởng Xe mới có rất nhiều công nhân muốn tới đi làm mùng ba.

Buổi chiều.

Đỗ Tư Khổ xách chút kẹo đi ký túc xá công nhân nữ, cửa ký túc xá mở hờ, dì Trương cũng không có bên trong. Sau đó, cô đi lầu hai, hai vị đồng chí nữ nơi khác ăn Tết ở ký túc xá năm trước, Tiểu Khổng và Tiểu Điền, năm nay vẫn ở lại ký túc xá ăn Tết.

“Đồng chí Điền, đây là kẹo tôi mua, cô nếm thử.”

Đỗ Tư Khổ bốc một nắm kẹo bỏ vào tay chị Điền, “Đồng chí Khổng đâu?”

“Cô ấy cùng dì Trương ra ngoài,” Đồng chí Điền nhận lấy kẹo, nhìn Đỗ Tư Khổ, “Đa tạ.” Nghe nói trong xưởng phân phòng cho Tiểu Đỗ, tốt thật đó.

Nếu cô ấy cũng có thể được phân phòng thì tốt quá, nửa đời sau liền có chỗ nương tựa.

“Cái này là của dì Trương và đồng chí Khổng, phiền cô giúp tôi giao cho họ.” Đỗ Tư Khổ giao hết kẹo còn lại cho đồng chí Điền, lát nữa cô ấy liền phải về ký túc xá.

Hiện tại trời lạnh, cô ấy đi về liền không muốn ra ngoài nữa.

“Được.”

________________________________________

Nhà họ Đỗ.

Cô gái nhà họ Dương buổi chiều đi rồi.

Mẹ Đỗ giục Đỗ lão tam đưa cô gái nhà họ Dương đến cửa nhà, Đỗ lão tam liền đi. Rời khỏi khu tập thể đường sắt lúc, cô gái nhà họ Dương bỗng nhiên nói: “Đồng chí Đỗ, lát nữa tôi muốn đi mua chút đồ, anh cứ đưa đến đây thôi.”

Đỗ lão tam hỏi: “Đồ có nặng không, có cần tôi giúp đỡ xách không?”

“Không cần, là một ít đồ dùng của phụ nữ.” Cô gái nhà họ Dương cúi đầu.

Đỗ lão tam vốn dĩ nói muốn đưa cô ấy đến Cung Tiêu Xã, chính là cô gái nhà họ Dương nói không cần, “Hiện tại trời lạnh thật sự, anh khó khăn lắm mới trở về một chuyến từ đơn vị, về nhà sưởi ấm, ở bên cạnh người lớn nhiều hơn đi.” Cô ấy chu đáo nói.

Đơn vị?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ lão tam sửng sốt một chút, chẳng lẽ người nhà họ Dương không biết hắn xuống nông thôn sao?

________________________________________

30 tháng Chạp.

Đỗ Tư Khổ ở nhà nấu một cái lẩu nhỏ, gia vị là xin từ bên Bếp trưởng Bành của căng-tin, nước dùng hầm xương, bỏ chút thịt muối, cắt xong lạp xưởng, khoai tây thái lát, củ cải, cải trắng… Tóm lại, có gì trong nhà đều bỏ vào hết.

Bếp lò nhỏ bên trên gác một cái chảo sắt, canh nấu sôi lúc sau liền bỏ thịt cùng đồ ăn kèm xuống.

Trong nồi ùng ục sủi bọt.

Chờ đồ ăn gần chín, cô đậy nắp phía dưới bếp lò, chừa lại một cái lỗ nhỏ, chậm rãi ăn.

Lẩu nhỏ nóng hổi, ăn cơm kèm đồ ăn, bụng đều ấm áp lên.

Đỗ Tư Khổ thỏa mãn cực kỳ.

Cuộc sống như vậy thật là thoải mái a.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vị nào?”

“Là tôi.”

Đỗ Tư Khổ bưng chén đũa liền đi mở cửa, chỉ thấy Tống Lương xách theo năm sáu cái quả táo đứng ở cửa, cửa vừa mở, hắn liền đưa túi quả táo tới, “Cái này là Xưởng Máy kéo phát, phát một thùng.”

Táo lớn, một thùng mười hai cái, hắn cầm một nửa qua đây.

Đỗ Tư Khổ: “Đem hết qua rồi sao?”

Nếu là như vậy, liền không thể nhận.

“Một nửa.”

Đỗ Tư Khổ trong tay cầm chén đũa, chỉ có thể bảo Tống Lương để quả táo lên tủ vừa vào cửa.

Tống Lương làm theo.

Cô tiện miệng hỏi thêm một câu: “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Tống Lương đáp rất nhanh, “Lát nữa trở về hấp ba cái màn thầu là được.” Cái này vẫn là trước đây cố ý đi căng-tin mua.

Nói t.h.ả.m như vậy.

Đỗ Tư Khổ nhìn sáu cái táo lớn kia, đành phải nói: “Nếu không ở chỗ tôi ăn tạm một miếng?”

Lại bổ sung thêm một câu, “Tôi đang ăn, nếu anh không chê thì.”

Tống Lương: “Tôi về lấy chén.”

Đi rồi.

Đỗ Tư Khổ cảm thấy mình không nên hỏi!

Hàng xóm trên lầu dưới lầu, ở gần, Tống Lương rất nhanh liền cầm chén trở lại, không những có chén, còn có bốn hộp đồ hộp và một túi dầu đựng đầy miến.

Tống Lương nói: “Cái này là thịt hộp, cái này là cá hộp, hai cái này là trái cây hộp, nói là hoàng đào, chờ ăn xong có thể khui ăn. Cái miến này có cần rửa rồi đổ vào nồi không?”

Còn biết tự mang đồ ăn.

Không tồi.

Đỗ Tư Khổ đặt chén đũa xuống, nhận lấy: “Tôi thêm chút củ cải cùng rau xanh…” Trong nồi còn phải thêm chút nước, phích nước nóng có nước ấm.

Đỗ Tư Khổ thêm chút đồ ăn nữa, may mắn cơm nấu nhiều, nếu không thật sự không có phần Tống Lương.

Giữa trưa.

Hai người quây quần ở bên cạnh bếp lò, nóng hầm hập ăn một bữa cơm tất niên tinh giản.

Hai người cũng không nói gì, chỉ chú tâm dùng bữa.

Chờ ăn xong, Tống Lương liền mang theo đồ của mình đi xuống.

Rất biết điều.

________________________________________

Ký túc xá công nhân nữ.

Dì Trương sáng sớm liền ra ngoài, vẫn luôn không về, phòng nước sôi khóa cửa, bếp lò bên kia đồng chí Điền và đồng chí Khổng không dùng được. Buổi sáng hai người tùy tiện đối phó một chút, bánh đã chuẩn bị sẵn trước, còn có kẹo Đỗ Tư Khổ cho, cùng bánh gạo mua từ Cung Tiêu Xã.

Đều ăn chút, buổi sáng quả thật không đói.

Tới giữa trưa.

Dì Trương không trở lại, không làm được cơm.

Hai người đành phải lại dùng những thức ăn đó đối phó một bữa, hôm nay chính là Giao Thừa, nếu buổi tối đều không ăn được một miếng cơm nóng, cái này cũng quá thảm.

Hai người chỉ mong dì Trương buổi chiều có thể trở về.

“Hôm qua cô cùng dì Trương ra ngoài, cô ấy chưa nói gì sao?”

“Không có, chỉ đi chợ rau bên căng-tin lấy chút đồ ăn về.” Tiểu Khổng nói, “Cô ấy nói tốt với Sư phó Bành rồi.”

Buổi chiều từng chút từng chút trôi qua.

Trời đều tối sầm.

Đồng chí Điền ngồi không yên, “Đồng chí Tiểu Đỗ được phân phòng, bên đó có bếp lò, hay là, chúng ta qua đó mượn bếp lò của cô ấy dùng một chút đi.” Gạo và mì các cô ấy đều có, Xưởng sửa chữa phát ăn Tết.

Không được nấu chén mì cũng còn hơn ăn đồ ăn lạnh a.

Phòng đồng chí Tiểu Đỗ ở đâu nhỉ?

Hai người cân nhắc một chút, phỏng đoán hẳn là bên nhà ngang, chỉ có bên đó có phòng trống, còn về khu tập thể người nhà Xưởng sửa chữa, bên đó nhà lớn hơn một chút, là phân cho đồng chí kết hôn.

________________________________________

“Đồng chí Đỗ, đồng chí Đỗ Tư Khổ.”

Dưới nhà ngang truyền đến tiếng gọi.

Đỗ Tư Khổ từ trong phòng đi ra, dọc theo hành lang đi xuống vừa xem, là đồng chí Điền của ký túc xá công nhân nữ, “Đồng chí Điền.”

Đồng chí Điền ngẩng đầu nhìn thấy là Đỗ Tư Khổ, nhẹ nhàng thở ra.

Rất nhanh Đỗ Tư Khổ liền đi xuống.

Đồng chí Điền kể tình hình ký túc xá công nhân nữ cho Đỗ Tư Khổ, dì Trương sáng sớm đã không thấy, vẫn luôn không về, các cô ấy muốn ăn cơm nóng hổi.

Đồng chí Điền đang muốn hỏi Đỗ Tư Khổ có thể cho các cô ấy mượn bếp lò dùng một chút không.

Liền nghe Đỗ Tư Khổ nói: “Tôi đi giúp các cô mở khóa.”

Cái đó tốt quá rồi.

Tiêu chuẩn thợ nguội của Đỗ Tư Khổ hiện tại chính là đã đạt tới cấp ba, cấp bốn, đây chính là Chu lão đã chứng thực, mở khóa đối với cô ấy mà nói đơn giản thật sự.

Hai người đi Ký túc xá công nhân nữ.

Trên đường, Đỗ Tư Khổ nói: “Lát nữa các cô tìm người đi Phòng Bảo vệ, chuyện này cần nói với Phòng Bảo vệ một tiếng.”

Đồng chí Điền nhìn Đỗ Tư Khổ.

Cô ấy nhớ rõ Đỗ Tư Khổ rất quen thuộc với đồng chí Phòng Bảo vệ.

Đỗ Tư Khổ tới Ký túc xá công nhân nữ, giúp các cô ấy mở khóa phòng nước sôi, bếp lò trong phòng nước sôi mở không đổi than đá, đã tắt. Bất quá may mắn có củi lửa.

“Vậy các cô bận đi, tôi đi trước.” Đỗ Tư Khổ nói.

“Bên Phòng Bảo vệ…”

“Các cô cử người qua đó.” Đỗ Tư Khổ nói, chuyện của mình tự mình làm, đây là cô giúp chạy việc, lần sau họ còn tìm cô.

Đỗ Tư Khổ nếu rảnh rỗi thì cũng không sao, nhưng công việc của cô nhiều việc, lần này giúp lần sau không giúp, không khéo những đồng chí này lại oán trách cô.

Đơn giản ngay từ đầu không giúp luôn.

Đỗ Tư Khổ trở về nhà ngang.

Buổi tối.

Bên ngoài nhà ngang tiếng pháo vang không ngừng.

Còn có pháo hoa, cũng không biết là nhà ai làm ra.

Đỗ Tư Khổ không cảm thấy ồn, chỉ cảm thấy náo nhiệt.

 

Nhà họ Đỗ.

Bữa cơm tối, Đại Trình mang theo hai đứa nhỏ ăn ở bên này, chín giờ tối, ba người vẫn chưa đi.