Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60

Chương 185



 

Bà Đỗ nhận được thư Đỗ Nhị, nói qua Tết sẽ dẫn theo vợ về. Vợ mới lần đầu về, Bà Đỗ vội vàng dọn dẹp phòng ốc, lau chùi giặt giũ, nào là quét dọn xà nhà, nào là đi ngoài chợ mua giường mới.

Lão Nhị kết hôn, tuy rằng không làm tiệc rượu, nhưng nói là lãnh chứng (đăng ký kết hôn), thế nào cũng không thể dùng giường cũ năm ngoái được.

Lúc này đặt mua đồ gỗ thì không kịp rồi.

Trong phòng tổng phải dán chút chữ Hỷ, mua mấy bức tranh Tết em bé mập mạp.

Phòng nào làm phòng cưới cho Lão Nhị đây?

Bà Đỗ ngại phòng tây quá nhỏ, cảm thấy cái phòng có giường tầng kia không tồi, trước kia cô em chồng ở, chỗ rất rộng. Vị trí lại tốt, thế là Bà Đỗ cùng Lão Tam thương lượng một chút, cái giường tầng này đem đi bán, phòng tây là Lão Tam ở, cái phòng ban đầu của cô em chồng để lại cho Lão Nhị và vợ nó.

Bà Đỗ không chỉ dọn dẹp nhà cửa, còn xé vải mua len sợi, hễ rảnh là ở nhà cắt may áo nhỏ cho em bé, còn đan mũ len nhỏ và áo len nhỏ.

Tóm lại, việc sắm Tết đều là Lão Tam đi chuẩn bị.

“Mẹ, quần áo mẹ làm này có phải nhỏ quá không, con cái nhà Anh Cả lớn rồi, chắc là mặc không vừa đâu.” Đỗ Lão Tam thắc mắc.

“Ai nói là cho chúng nó!” Bà Đỗ tay không ngừng, đầu cũng không ngẩng lên.

Đây là cho Lão Nhị!

Vợ chồng Lão Nhị khẳng định là có con, bằng không sao lại vội vàng đi lãnh chứng như vậy.

Áo nhỏ này đan xong, qua Tết thì bảo vợ chồng Lão Nhị mang về!

________________________________________

Xưởng sửa chữa. Đỗ Tư Khổ lại quay về vị trí công tác, ở trường học qua một học kỳ, lần này về mất hai ngày mới thích ứng sinh hoạt đi làm bên này. Có thêm rất nhiều gương mặt mới, đều là công nhân mới được tuyển vào.

Người một nhiều, nhà ăn này liền có vẻ nhỏ.

Nghe Sư phụ Bành nói, sau Tết, nhà ăn bên này cũng xây thêm, bằng không không chứa nổi nhiều người như vậy ăn cơm. Hiện tại công nhân phân xưởng trong xưởng đến ăn cơm đều là từng nhóm đến ăn.

Thoáng cái liền đến tháng Hai. Lập xuân vừa qua, Dư Phượng Mẫn liền xin nghỉ dài ngày về nhà.

Ngày kết hôn của cô ấy càng ngày càng gần.

Lúc đi cô ấy dặn dò Đỗ Tư Khổ và Viên Tú Hồng: “Ngày 11, nhất định phải đến nhà tôi, biết chưa!” Dư Phượng Mẫn ngày 12 kết hôn, ngày 11 bảo Đỗ Tư Khổ hai người qua, đó là muốn đến giúp đỡ.

Đỗ Tư Khổ hỏi: “Nhà cô ngủ đủ chỗ không?”

Ước chừng thêm hai người nữa mà.

Viên Tú Hồng cũng nói, “Ngày đầu tiên cô kết hôn, người thân trong nhà không đến sao?” Cô dì, cậu chú gì đó, còn có chút chị em họ...

Nói đi thì nói lại cũng là một đống người.

“Họ không được, đến tối sẽ đi.” Dư Phượng Mẫn nói, “Đều ở trong thành phố, không cần thiết trọ ở nhà tôi.”

Tóm lại, cô ấy nhất định muốn Đỗ Tư Khổ và Viên Tú Hồng đi.

“Thật sự không được, các cô cứ chen chúc với tôi một chút.” Dù sao vẫn ngủ được.

Dư Phượng Mẫn đã nói như vậy, Đỗ Tư Khổ và Viên Tú Hồng dĩ nhiên là đồng ý.

________________________________________

Rất nhanh liền đến năm cũ. Đỗ Nhị dẫn theo Tô Kiểu Nguyệt ngồi xe lửa về tới Dương Thị. Đỗ Nhị một tay xách hành lý, tay kia nắm Tô Kiểu Nguyệt, xe lửa ăn Tết người đặc biệt đông, Đỗ Nhị vẫn luôn che chở Tô Kiểu Nguyệt xuống xe lửa.

Đến cửa nhà họ Đỗ, Tô Kiểu Nguyệt bỗng nhiên căng thẳng, cô bảo Đỗ Nhị giúp cô xem tóc: “Vừa rồi ở ga tàu hỏa có bị chen lấn làm rối không?”

Quần áo này không bị nhăn nhúm chứ.

Tô Kiểu Nguyệt lại vuốt vuốt tóc.

“Không, khá tốt.” Đỗ Nhị cười nói, “Có tôi đây rồi.”

Nhà anh không đáng sợ như vậy.

Tô Kiểu Nguyệt nghe anh nói như vậy, mới hơi an tâm, cô bỗng nhiên nhìn thấy hành lý trên tay Đỗ Nhị, liền vươn tay đi lấy: “Tôi tổng không tiện tay không, cái gì cũng để anh xách, mẹ chồng nhìn thấy sẽ không vui.”

Đỗ Nhị thở dài, đặt hành lý xuống, bới nửa ngày, móc ra một con thỏ rừng được buộc bằng dây thừng, đây là bắt được bên lâm trường, đã được ướp muối qua.

Anh đưa thỏ rừng cho Tô Kiểu Nguyệt, “Vậy cô xách cái này.”

Tô Kiểu Nguyệt vội vàng nhận lấy.

Trong phòng Bà Đỗ nghe thấy động tĩnh đi ra, vừa thấy, là Lão Nhị dẫn theo một cô gái xinh xắn về rồi, vội vàng đi tới: “Sao về rồi còn đứng ở cửa a?”

Cô vừa nói vừa nhìn lên mặt cô gái kia, trông không tồi, chỉ là cằm quá nhọn một chút, người quá gầy một chút.

Cái này mập một chút mới tốt chứ.

Bà Đỗ lại dời ánh mắt về phía bụng Tô Kiểu Nguyệt.

Cháu ngoan ở đây rồi.

Bà Đỗ cảm thấy Tô Kiểu Nguyệt quá mỏng manh một chút, nhưng lúc này không quản được nhiều như vậy, chứng cũng lãnh rồi, ‘hài tử’ cũng có, vợ này đã vào cửa, đổi ý không được.

“Mẹ, đây là Kiểu Nguyệt, họ Tô.” Đỗ Nhị giới thiệu, “Kiểu Nguyệt, đây là mẹ anh.” Anh nói xong hỏi, “Ba đâu rồi, ông ấy thế nào, chân đỡ chưa?”

“Đỡ rồi, khỏi sớm rồi.” Bà Đỗ nghe xong không ngừng lắc đầu, “Ông ấy chính là không chịu ngồi yên, đi chơi rồi.”

Cái ông Đỗ này, còn muốn đi Xưởng than Lão Vệ giúp đỡ nữa.

Cái chân bị thương vừa mới khỏi, ai dám cho ông ấy đi chứ.

Bà Đỗ nhìn thấy thỏ rừng ướp muối trên tay Tô Kiểu Nguyệt, vội vàng vươn tay đi nhận lấy: “Tiểu Tô à, sao lại xách đồ nặng như vậy a. Lão Nhị, con cũng không nói đỡ lấy một chút.”

Thật là.

Tô Kiểu Nguyệt sững sờ một chút, cô không ngờ mẹ chồng tốt như vậy, người quan tâm như vậy.

Đỗ Nhị cũng có chút không thể tưởng tượng, mẹ anh đổi tính rồi sao?

Anh cùng Kiểu Nguyệt lãnh chứng, không nói với người nhà, theo tính tình trước kia của mẹ, tổng sẽ soi mói con dâu, lại gõ một chút, hiện tại đây là, chấp nhận rồi?

Chẳng lẽ mẹ anh thích con dâu như Kiểu Nguyệt vậy?

Đỗ Nhị ngay từ đầu không nghĩ thông suốt, sau đó, anh phát hiện ánh mắt Bà Đỗ cố ý vô tình nhìn về phía bụng Tô Kiểu Nguyệt, lập tức liền hiểu được.

Đây là hiểu lầm.

Thôi.

Vì cái Tết này dễ chịu, cứ hiểu lầm như vậy cũng được.

Đỗ Nhị cảm thấy đợi sau Tết trở lại Tiểu đội Tiểu Hà, rồi giải thích với Bà Đỗ họ, hiện tại thì, cứ như vậy đi.

Tốt cho Bà Đỗ, cũng tốt cho Tô Kiểu Nguyệt.

________________________________________

Giữa trưa ăn cơm. “Tiểu Tô, thịt này con ăn nhiều chút, trứng gà này con chạm đũa đi. Con xem, lượng ăn nhỏ như vậy, khó trách không lên thịt.” Bà Đỗ không ngừng gắp thức ăn bảo Tô Kiểu Nguyệt ăn nhiều.

Thức ăn ngon đều đặt trước mặt Tô Kiểu Nguyệt trước.

Buổi tối. Đỗ Lão Tam về, gặp được chị dâu thứ mới.

Ông Đỗ lang thang bên ngoài một ngày, cũng đã trở về, gặp được vợ Lão Nhị, ông tuy rằng chưa nói gì, nhưng hiển nhiên đối với cô con dâu này là hài lòng.

Cơm chiều thế mà còn có canh sườn, hơn nửa sườn đều bị Bà Đỗ vớt ra bỏ vào chén Tô Kiểu Nguyệt, “Sườn này tốt, có dinh dưỡng, con ăn nhiều chút.”

Đỗ Lão Tam mắt đều sắp trừng ra.

Đây là tình huống gì?

Cô gái xem mắt hai ngày trước gầy giống Nhị Tẩu, mẹ anh nói thế nào nhỉ, cứ như tinh sườn vậy.

Cái vẻ mặt chê bai kia, hiện tại Đỗ Lão Tam vẫn còn nhớ rõ.

Nhị Tẩu này chẳng lẽ có gì không giống sao?

Xinh đẹp hơn một chút?

Đỗ Lão Tam đến ăn xong cơm chiều cũng chưa nghĩ thông suốt.

“Các con ở phòng này, giường là mới mua, chăn đệm cũng là mới,” Bà Đỗ dẫn Tô Kiểu Nguyệt đi tân phòng cô chuẩn bị, “Nhìn xem, còn có màn cửa sổ này, đều là mẹ dùng đồ vật đổi phiếu vải với người ta mới mua được.”

Bên ngoài. Đỗ Lão Tam kéo Đỗ Lão Nhị vào trong phòng, “Nhị ca, anh nói gì với mẹ vậy, mẹ đối với Nhị Tẩu tốt quá.” Lúc trước Chị Dâu Cả gả tới, mẹ anh đâu có ít ngầm soi mói.

Đỗ Nhị: “Có lẽ hai người họ có duyên nhau từ cái nhìn đầu tiên đi.” Còn lại thì kiên quyết không nói.

Anh trực tiếp chuyển đề tài, “Ăn Tết Anh Cả có về không?”

“Nói là không về, ăn Tết bên đó,” Đỗ Lão Tam nói, “Bên Lão Ngũ cách khá xa, hẳn là cũng không về được.” Còn về Lão Tứ, năm ngoái cũng không chịu về.

Năm nay, ôi.

Còn không biết ở đâu nữa.

“Lão Tứ đâu?” Đỗ Nhị hỏi.

“Nhị ca, em nói với anh, nhưng anh đừng nói với mẹ.” Đỗ Lão Tam nhìn ra cửa một cái, lúc này mới hạ giọng nói, “Lão Tứ bị trong xưởng đề cử đi học đại học.”

Vào đại học, chuyện tốt mà.

Đỗ Nhị thấy biểu cảm Đỗ Lão Tam không đúng, “Sau đó thì sao?”

“Cô ấy không nói với ba mẹ, xưởng sửa chữa đối ngoại nói là Lão Tứ điều động tạm thời đến xưởng khác.” Đỗ Lão Tam thở dài, “Lão Tứ cũng không biết đây là phòng ai, đều là người một nhà.”

Ôi.

Đỗ Nhị: “Cô ấy làm như vậy khẳng định có lý lẽ cô ấy làm như vậy, chúng ta cũng đừng quản.”

Lão Tứ hiện giờ cũng 21, không, qua Tết liền 22, không phải con nít.

Đỗ Nhị lập tức liền hiểu được, tuổi tác.

Lão Tứ đi đại học đọc 3-4 năm sách, cái này thoáng cái liền 24-25, nếu là ở nhà, đã sớm bị giục kết hôn.

Nói đến giục kết hôn.

Vân Vũ

Đỗ Nhị hỏi Đỗ Lão Tam: “Lão Tam, trong nhà giới thiệu đối tượng cho cậu à?”

“Hơn chục người, mẹ cũng chưa ưng.” Đỗ Lão Tam liên tục lắc đầu, “Em cũng không biết cô ấy muốn tìm người như thế nào.” Không phải chê người ta ngại ngùng, thì là chê người khác nói chuyện vụng về, hoặc là chê người khác làm việc chậm.

Luôn có chỗ không vừa mắt.

Đỗ Nhị: “Cậu không tự mình chọn? Cậu bảo mẹ chọn?” Anh rất kinh ngạc, “Lại không phải mẹ kết hôn, cô ấy thích thì có ích gì? Chẳng lẽ cô vợ này muốn sống với cô ấy cả đời?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cái Lão Tam này nghĩ thế nào.

“Em không phải sợ mẹ không thích, cưới vào cửa trong nhà dễ dàng xảy ra mâu thuẫn sao.” Đỗ Lão Tam lẩm bẩm, “Bà nội hiện giờ ở bên Chú Nhị, ba là trưởng tử, về sau bà nội khẳng định còn phải về.”

Cô vợ này cưới vào cửa, về sau khẳng định phải chăm sóc người già.

Đỗ Nhị cũng không khuyên.

Lão Tam trách nhiệm nặng, cũng là vì cái nhà này suy nghĩ.

Chẳng qua, có lòng hiếu thảo cô gái được mẹ chồng thích, cái này cưới vào cửa, lại không giống nhau.

________________________________________

Thoáng cái liền đến ngày 11 tháng Hai. Đỗ Tư Khổ cùng Viên Tú Hồng hẹn nhau đi nhà Dư Phượng Mẫn, Dư Phượng Mẫn để một đầu tóc xoăn bồng bềnh, “Đẹp không?” Cô ấy hỏi.

Tóc cô ấy mấy năm nay thật dài, cái này uốn, lại bồng lại dày.

“Tóc này làm sao mà làm được?”

“Kẹp than uốn.” Dư Phượng Mẫn nói, “Uốn một ngày đó, còn rụng mất không ít tóc.” Suýt chút nữa cháy đến da đầu.

May mà thành công.

“Cô biết chụp poster không,” Dư Phượng Mẫn lén lút nói, “Tôi còn mời bên đó trang điểm cho nữ lang poster, ngày mai cũng trang điểm cho tôi một chút.”

Lúc này poster đều là trưng bày hình tượng phụ nữ lao động, giống đồng chí nữ lái máy kéo, nữ phi công, nữ nhà khoa học, đều là đã lên báo.

Các đồng chí nữ trên poster má đỏ hây hây, thoa phấn, rất xinh đẹp.

“Đẹp.” Đỗ Tư Khổ hỏi, “Quần áo chuẩn bị xong chưa?”

Đương nhiên chuẩn bị xong.

Dư Phượng Mẫn hấp tấp lấy chiếc áo bông kiểu Trung Quốc màu đỏ ra, bên dưới là váy bông có trang trí, cô ấy còn có một chiếc khăn quàng cổ đỏ mới đan, đây đều là đồ ngày mai phải mặc.

Còn có một bông hoa lớn màu đỏ, ngày mai cài lên tóc.

Trừ quần áo ra, Chủ nhiệm Dư còn chuẩn bị cho Dư Phượng Mẫn một chiếc đồng hồ cơ khí.

Mới mua!

Khó mua lắm, dùng vài mối quan hệ mới mua được đó!

“Đồng hồ này thật tinh xảo.”

“Đúng vậy, hàng Trung tâm thương mại Hải Thị, nói là từ nước ngoài về!” Dư Phượng Mẫn đặc biệt thích chiếc đồng hồ này, kim đồng hồ trên mặt tích tắc tích tắc chạy, thật dễ nghe.

Dư Phượng Mẫn cầm đồng hồ nói chuyện ước chừng nửa giờ, nói cái đồng hồ này làm sao mà có được.

Sau đó. Đỗ Tư Khổ hỏi: “Ngày mai nhà họ Chu đón cô đi, hay là đi tân phòng bên xưởng sửa chữa?”

“Đi nhà họ Chu trước, nhà họ Chu có khách.” Dư Phượng Mẫn nói, “Chu An bên đó cũng bố trí nhà cửa, giường, đồ gỗ đều có, buổi sáng còn có người dâng trà cho cha mẹ chồng.”

Mẹ cô ấy nói, quy tắc nên có không thể bỏ.

Tóm lại, người nhà nói thế nào Dư Phượng Mẫn liền làm như thế đó.

Ước chừng nhà họ Chu bên kia cũng không dám gây ra chuyện xấu gì.

Viên Tú Hồng ở bên cạnh quan sát, cẩn thận nghe Dư Phượng Mẫn nói, tuy rằng Dư Phượng Mẫn nói cái này kết hôn rắc rối như thế nào, có bao nhiêu quy tắc không hợp lý.

Nhưng Viên Tú Hồng vẫn nhớ kỹ.

Ông nội cô ấy lớn tuổi, về sau cô ấy nếu kết hôn, những việc này chỉ có thể tự mình lo, cô ấy phải hiểu một chút.

Buổi tối. Người nhà họ Dư dẫn theo một số người thân cùng Đỗ Tư Khổ hai người đi tiệm cơm bên ngoài ăn cơm, vô cùng náo nhiệt, người thân nhà họ Dư còn đến hỏi Đỗ Tư Khổ và Viên Tú Hồng có đối tượng không, muốn giúp giới thiệu.

Đều bị Dư Phượng Mẫn chặn lại.

“Những người thân đó giới thiệu đều không phải người tử tế gì, đều là hàng tồn không đẩy đi được.” Dư Phượng Mẫn căn bản liền không vừa mắt, “Ngày mai nếu có người lại tìm các cô nói chuyện này, các cô cứ nói có đối tượng!”

Ngày mai Dư Phượng Mẫn là cô dâu mới, bận thật sự, phỏng chừng không có thời gian quản những việc nhỏ này.

Đỗ Tư Khổ và Viên Tú Hồng dĩ nhiên biết xử lý thế nào, “Yên tâm đi, ngày mai cô cứ xuất giá thật tốt, bên tôi tự giải quyết.”

Ăn xong trở lại nhà Dư. Bên ngoài vẫn là vô cùng náo nhiệt, Dư Phượng Mẫn dẫn theo Đỗ Tư Khổ và Viên Tú Hồng về phòng.

Viên Tú Hồng mang theo son phấn đến, là chế bằng cổ pháp Đông y, Dư Phượng Mẫn rửa mặt xong, cô ấy thoa một ít phấn dạng kem cho Dư Phượng Mẫn, làm sắc mặt càng thêm trắng trẻo sáng sủa.

“Tối nay cô không cần kéo chúng tôi nói chuyện phiếm, cô phải ngủ sớm, ngày mai khuôn mặt này mới có thể mịn màng xinh đẹp.” Viên Tú Hồng dặn dò.

“Được.”

Dư Phượng Mẫn 8 giờ liền nhắm hai mắt lại, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được.

Cô ấy nhắm mắt lại cùng Đỗ Tư Khổ hai người nói chuyện, như vậy cũng miễn cưỡng coi là ngủ sớm đi.

Viên Tú Hồng thở dài.

Dư Phượng Mẫn không sợ, ngày mai có thợ trang điểm mà.

________________________________________

Ngày hôm sau. Trời chưa sáng Dư Phượng Mẫn liền tỉnh, cô ấy dậy sau, dùng nước lạnh rửa mặt, đắp dưa chuột thái lát, sau đó liền vẫn luôn chờ thợ trang điểm đến.

Đợi mãi, chờ đến trời đã sáng, thợ trang điểm này cũng chưa đến.

Dư Phượng Mẫn sốt ruột đến độ muốn đi nhà thợ trang điểm xem sao.

Sao có thể để cô ấy đi chứ.

Thế là cử người đi hỏi, lúc này mới biết, thợ trang điểm tối hôm qua bị Ủy ban Cách mạng mang đi, nói là phong cách không lành mạnh gì đó.

Chờ Chủ nhiệm Dư làm cho người đó ra, thợ trang điểm này trên tay bị thương, không trang điểm được.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Mắt thấy nhà họ Chu đón dâu sắp đến rồi, chẳng lẽ cứ thế này để mặt mộc đi sao.

Đỗ Tư Khổ thở dài, ngồi xuống, “Để tôi thử xem.”

Dư Phượng Mẫn sốt ruột đến chết, căn bản liền không nghe rõ Đỗ Tư Khổ nói, cứ đi qua đi lại, “Cô nói cửa hàng kia có người bán hàng nào biết trang điểm không?”

Đỗ Tư Khổ thấy Dư Phượng Mẫn còn đang đi qua đi lại, kéo cô ấy qua ngồi xuống ghế, sau đó trước hết dùng khăn ướt lau mặt cho cô ấy.

Sau đó trước dùng kem bảo vệ da thoa lên mặt Dư Phượng Mẫn.

“Có phấn không?” Đỗ Tư Khổ hỏi.

“Có.” Viên Tú Hồng đưa phấn dạng kem tới.

Đỗ Tư Khổ mở nắp, quẹt một ít lên mu bàn tay, sau đó xoa đều, thử màu. Cuối cùng nhẹ nhàng bôi lên mặt Dư Phượng Mẫn, Viên Tú Hồng lại đưa thêm hai cái đến, “Đây là tìm được trong bàn trang điểm.”

Một cái phấn mật làm trắng, một cái hương phấn.

Trước thoa một lớp phấn mật làm trắng, làm da Dư Phượng Mẫn càng trắng, sau đó thoa phấn dạng kem, ở mí mắt cùng má hồng bên này đều nhẹ nhàng đ.á.n.h lên một chút, có vẻ sắc mặt tốt.

Cuối cùng là lông mày.

“Que diêm đâu?” Đỗ Tư Khổ hỏi.

Viên Tú Hồng tìm được vội vàng đưa tới.

Đỗ Tư Khổ gạch đầu diêm, sau đó thổi tắt, sau đó nhéo nhéo, đang muốn kẻ lông mày cho Dư Phượng Mẫn. Cô phát hiện trên lông mày Dư Phượng Mẫn có lông mày lộn xộn (tạp mi), “Có lưỡi d.a.o cạo không?”

“Ở chỗ ba tôi.” Dư Phượng Mẫn lúc này coi như đã hoàn hồn, cô ấy c.ắ.n răng một cái, “Nhổ đi.”

“Vậy cô nhẫn nại một chút.”

Đỗ Tư Khổ ra tay, nhổ lông mày lộn xộn, sau đó dùng bên đầu diêm đã hơ qua vẽ lông mày.

Kẻ mắt cũng phải kẻ một chút.

Lại hơ thêm một que diêm.

Làm lông mi uốn cong lên một chút, kẻ mắt dưới cũng nhấn một chút, dùng tay tán đều.

Hì hục hơn hai mươi phút, Đỗ Tư Khổ rốt cuộc hài lòng, “Son môi đâu?”

“Trên bàn trang điểm.” Dư Phượng Mẫn nói.

Viên Tú Hồng đi lấy lại.

Đỗ Tư Khổ lại giúp Dư Phượng Mẫn tô son môi, màu đỏ rực rỡ này quá chói, Đỗ Tư Khổ lại lau bớt một ít, nhìn dịu hơn nhiều.

“Xong.” Đỗ Tư Khổ kết thúc công việc.

Dư Phượng Mẫn ngồi bất động.

Đỗ Tư Khổ chỉ vào bàn trang điểm, “Gương ở kia.”

“Tôi biết.” Dư Phượng Mẫn không dám nhìn, Đỗ Tư Khổ trước nay cũng chưa trang điểm cho ai, cái này, cái này vừa rồi động tác nhìn thuần thục, có thật sự được không?

Có thể nào họa cô ấy thành m.ô.n.g khỉ không?

Viên Tú Hồng ở bên cạnh nói: “Đẹp, thật sự rất đẹp.”

Dư Phượng Mẫn lúc này mới đứng dậy, đi soi gương.

Đây là ai thế!

Đôi mắt này sao lại to như vậy! Khuôn mặt này sao lại đẹp như vậy, hồng hào lại hiện sắc!

Cái mặt này, cái mặt này sao lại nhỏ đi một vòng a?

Dư Phượng Mẫn cũng không dám tin người trong gương là chính mình!

“Đây là tôi sao!”

Dư Phượng Mẫn đứng trước gương soi ước chừng mười phút, đều không nỡ đi.

Vẫn là Mẹ Dư đến dẫn cô ấy đi ra ngoài.

“Phượng Mẫn?” Mẹ Dư cũng chưa nhận ra con gái tới, chần chừ không dám nhận.