“Mẹ, mẹ nhìn con, hôm nay trang điểm này xinh đẹp chưa!” Giọng điệu khoe khoang của Dư Phượng Mẫn không hề che giấu.
Thật sự rất đẹp!
Mẹ Dư vừa nghe giọng điệu, liền biết đích thị là con gái ruột không sai.
Tính tình này một chút cũng chưa thay đổi.
Con gái nhà cô ấy được nuôi dưỡng nên tính tình hơi lớn, gả cho gia đình điều kiện quá tốt sẽ bị khinh thường, chi bằng tìm nhà Chu gia như vậy, cuộc sống không tệ, lại có thể lấn lướt được.
“Đẹp, đẹp!” Mẹ Dư nói, “Nha, tóc con sao còn chưa chuẩn bị xong a?”
Dư Phượng Mẫn đã quên mất còn có chuyện tóc này, vội vàng quay lại chỗ Đỗ Tư Khổ.
Đỗ Tư Khổ: “Tóc này tôi còn chưa làm bao giờ đâu.” Không thành thạo lắm.
Dư Phượng Mẫn nói, “Bên bàn trang điểm tôi có sáp chải tóc, cô xem thoa, chỉ cần bóng mượt là được.”
Mẹ Dư vốn dĩ muốn giúp, nhưng nhìn thấy Dư Phượng Mẫn nhất định phải Đỗ Tư Khổ giúp làm, liền không nói nhiều, chỉ nói: “Vậy phải nhanh lên, tôi lát nữa quay lại đây.”
Đỗ Tư Khổ thở dài, “Lược ở đâu?”
Không có cách nào, chỉ có thể thử xem.
Nhưng cô nói trước rồi, “Cô cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn.”
Dư Phượng Mẫn cười toe toét: “Đương nhiên.”
Cô ấy đưa kẹp tóc sắt và hoa hồng muốn đeo qua.
Đỗ Tư Khổ suy nghĩ thời đại này không nên quá phô trương, thế là buộc tóc xoăn của Dư Phượng Mẫn lên, búi ở sau đầu, tóc mái ngắn phía dưới dùng kẹp tóc sắt cố định, sau đó đeo hoa đỏ lớn lên. Phần trán Dư Phượng Mẫn chọn chút tóc ra, hơi chỉnh sửa một chút làm đẹp khuôn mặt. Cuối cùng dùng sáp chải tóc, cố định tất cả tóc, đặc biệt là tóc mái hơi xoăn hai bên trán.
“Xong.”
Dư Phượng Mẫn đầy mong chờ đi soi gương, nửa ngày, mới nói: “Có phải gọn gàng quá không, tôi nhớ tạp chí có một loại búi tóc kiểu tổ ong…”
Đỗ Tư Khổ biết, là cái loại búi tóc cao ngất kia, nhưng không được.
“Quá phô trương, hôm nay có không ít người Ủy ban Cách mạng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.” Đỗ Tư Khổ nhắc nhở.
Đừng thấy Chủ nhiệm Dư là Ủy ban Cách mạng, nhưng mà, trong Ủy ban Cách mạng này cũng có tiếng nói không giống nhau, vạn nhất có người nhân chuyện Dư Phượng Mẫn kết hôn này làm trò, muốn hạ bệ Chủ nhiệm Dư, thì cũng không phải không thể nào.
Chức vụ thì có bấy nhiêu đó, có người muốn lên, phía trên liền có người phải nhường chức vụ ra.
Một củ cải một hố.
Đỗ Tư Khổ lại giúp Dư Phượng Mẫn điều chỉnh vị trí của bông hoa.
Lúc này Mẹ Dư đi vào, trong tay còn cầm một cái máy ảnh, “Nào, mọi người đứng chung một chỗ, chụp một tấm hình.” Con gái xuất giá ngày đại hỷ, thật đẹp a, nhất định phải chụp nhiều tấm.
Dư Phượng Mẫn cùng Đỗ Tư Khổ ba người chụp một tấm ảnh chung.
Sau đó, Đỗ Tư Khổ lại giúp Dư Phượng Mẫn cùng Mẹ Dư chụp một tấm ảnh mẹ con, tổng cộng có hai cuộn phim, phải tiết kiệm dùng một chút.
Bên ngoài. Chu An họ đến rồi, dựa theo quy củ, một đường vượt qua cửa ải, c.h.é.m tướng, rốt cuộc đi đến trước mặt cô dâu mới. Anh ta nhìn thấy Dư Phượng Mẫn, đều ngây người.
Trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cô ấy sao lại đẹp như vậy!
Có phải cưới nhầm người rồi không?
Chu An lại cẩn thận nhìn, cái vẻ mặt nghiêm nghị này, xác thực chính là Dư Phượng Mẫn.
Anh ta cười ngây ngô: “Em hôm nay thật là đẹp!”
Dư Phượng Mẫn hơi nhếch cằm, “Đó là đương nhiên!”
Đợi ngày sau cô ấy phải học hỏi Đỗ Tư Khổ cách trang điểm xinh đẹp như thế này!
“Cô dâu mới ra rồi!”
“Hôm nay cô dâu mới thật là đẹp, cô nhìn đôi mắt này to bao nhiêu!”
“Đúng vậy, sắc mặt cũng tốt, vừa nhìn chính là người có phúc khí!”
Đỗ Tư Khổ và Viên Tú Hồng cũng đi theo Chu An, ngồi ở bàn thân hữu bên nhà gái, họ tiền mừng trực tiếp đưa cho Dư Phượng Mẫn, không ghi sổ.
Ăn cơm trưa xong, hai người liền hẹn nhau đi phố và Cung Tiêu Xã, cửa hàng lân cận dạo.
Hai người đều mua vài thứ.
Viên Tú Hồng ở mang đồ vật về quê cùng ông nội ăn Tết, Đỗ Tư Khổ muốn sắm mấy thứ hàng Tết, ăn Tết ở nhà ngang xưởng sửa chữa.
________________________________________
Ngày Giao Thừa. Bà Đỗ sáng sớm liền bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, Đỗ Lão Tam cũng ở bên trong giúp, Tô Kiểu Nguyệt vốn dĩ nói giúp rửa rau gì đó, Bà Đỗ thấy, vội vàng bảo cô ấy đi vào phòng nghỉ ngơi, “Việc nhà ít, không cần con giúp, con mà ngại trong phòng buồn, thì bảo Lão Nhị dẫn con đi ra ngoài đi dạo.”
Ông Đỗ cũng bận ngoài sân, ông đang nhổ lông gà.
Con gà này là Đỗ Nhị mua, mua ba con, đều là gà sống, cũng không biết là mua từ đâu. Hôm nay nhà g.i.ế.c một con, còn hai con sống, nói là ngày mốt ăn.
Đỗ Nhị thật sự dẫn Tô Kiểu Nguyệt ra ngoài, anh dẫn Tô Kiểu Nguyệt đi trường học gần khu tập thể Đường Sắt, đó là nơi anh đi học, lang thang một chút, liền gần giữa trưa.
Chờ hai người về đến nhà, Đỗ Nhị mới phát hiện trong nhà có khách nhân đến.
Cô Út dẫn theo Dượng mới, cả nhà năm người đều tới.
Bà Đỗ rất tức giận.
Hai đứa nhỏ Đại Trình thì lại không sợ người, thừa dịp người lớn cãi nhau, lén lẻn lên bàn, vươn tay muốn bắt sườn to canh thịt! Tay vừa chạm vào, gáy đã bị người xách lên.
Hai đứa nhỏ oa oa kêu to.
Quay đầu nhìn lại, thấy là một chú cao lớn cười tủm tỉm.
“Thả con xuống!”
“Ba, hắn bắt nạt chúng con!”
Hai đứa nhỏ gào lớn, lại giả vờ khóc.
Đỗ Nhị xách hai đứa trẻ đến bên người Đại Trình, “Dượng Út, người lớn chưa lên bàn, con nít sao lại vươn tay bắt đồ vật? Trong nhà không dạy quy tắc à?”
Đỗ Đắc Mẫn ôm con mình đứng ở bên cạnh không hé răng.
Đại Trình xấu hổ, “Con nít nó đói bụng thôi, chúng nó còn nhỏ…”
Đỗ Nhị: “Chúng nó còn nhỏ không hiểu chuyện, Dượng Út ngài cũng không hiểu những cái này?”
“Mẹ tụi nhỏ mất sớm…”
“Dượng Út, mẹ tụi nhỏ mất sớm, không phải còn có ngài sao, ngài cái người cha này cũng không quản giáo? Hay là chỉ có thể ngậm miệng?” Đỗ Nhị nói, “Hôm nay Giao Thừa, bà nội tôi cũng không ở bên này, Cô Út cô hôm nay đến không thích hợp.
Nếu là Cô Út dẫn theo con nhỏ ruột đến thì thôi, cố tình dẫn theo năm cái miệng ăn, cơm Bà Đỗ hôm nay làm là tính phần lượng năm người, năm cái miệng ăn này vừa đến, thì phải làm cơm mười người ăn, như vậy thì không đủ ăn.
“Lão Nhị, tôi cảm thấy đều là người một nhà…” Đỗ Đắc Mẫn nặn ra mặt cười.
Đỗ Nhị ngắt lời cô ấy: “Thôi, vợ tôi lần đầu về ra mắt cha mẹ chồng, lần đầu tiên ăn Tết ở nhà tôi, người nhà đều không vừa mắt. Quay đầu người nhà cô muốn đến, ngày mai hoặc là ngày mốt đi.”
Đỗ Đắc Mẫn: “Đến cũng đến rồi.”
Đỗ Nhị: “Hôm nay đồ ăn mẹ tôi làm không đủ phần mười người. Hay là Cô Út cô buổi chiều đi ra ngoài mua chút rau mua chút thịt, tối đến nhà tôi ăn.”
Anh cao lớn, đứng ở cửa, rất có cảm giác áp bức.
Ông Đỗ cảm thấy hôm nay ăn Tết, không nên so đo như vậy, người đông không sao, mỗi người ăn ít hai miếng là được. Ông đang há miệng, Đỗ Nhị liền nhìn qua, “Ba, ba mà che chở người ngoài, sau này chúng con có thể không trở về nữa.”
Ông Đỗ ngậm miệng.
So với em gái, vẫn là con trai quan trọng hơn.
Đặc biệt là tính tình Lão Nhị này, lúc trước Ông Nội còn ở, đều bị Lão Nhị chọc tức, càng đừng nói ông.
Đỗ Đắc Mẫn thỏa hiệp, hạ giọng nói: “Đại Trình, anh dẫn hai đứa lớn về trước.” Cô ấy cùng con mình ở lại, như vậy nhà Anh Cả tổng không thể đuổi cô ấy đi.
Đại Trình không chịu: “Người một nhà, cơm tất niên tổng phải cùng nhau ăn.”
Lại cứng nhắc rồi.
Đỗ Nhị trực tiếp gọi Tô Kiểu Nguyệt vào nhà, “Vào ăn cơm.”
Còn về cô út một nhà, nguyện ý đứng ở cửa, thì cứ đứng.
Bà Đỗ nghe lời con trai.
Đỗ Đắc Mẫn mếu máo nhìn Ông Đỗ, trong mắt tràn đầy uất ức, “Anh Cả, mẹ kế Đại Trình kia, tôi buổi sáng vừa đi, miệng bà ấy liền không có lời hay…”
Ông Đỗ có thể nói gì đâu.
Lúc trước Đỗ Đắc Mẫn tái giá trong nhà ai không khuyên qua? Nhưng Đỗ Đắc Mẫn không chịu nghe a.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại chính là lúc sinh con, lớn tuổi như vậy sinh con, nguy hiểm cao không nói, con không dễ nuôi lớn, Đỗ Đắc Mẫn nhất định phải giữ lại con.
Việc này từ đầu đến cuối, đều là Đỗ Đắc Mẫn tự mình cam chịu.
Hai đứa nhỏ đứng ở cửa, nhìn thấy Đỗ Nhị vớt ra hai miếng sườn lớn, trên đó tràn đầy thịt, thèm đến khóc.
Đây là thật khóc.
Đỗ Nhị mắt điếc tai ngơ.
Nếu là vừa khóc là có thể có được đồ vật, thì ai không muốn khóc hai tiếng?
Không quen cái tật xấu này.
Tô Kiểu Nguyệt nghe không đành lòng, nhỏ giọng khuyên, “Hay là…”
Đỗ Nhị nghiêng đầu qua nói: “Tôi nghe Lão Tam nói qua một ít chuyện, nếu để họ ở lại, bữa tối này không cần phải nói, Cô Út nói không chừng sẽ nhân cơ hội ở lại. Ngày mai ngày mốt trong nhà có khách, mẹ tôi khẳng định không thể phân thân, cô muốn trông con nít?”
Tô Kiểu Nguyệt là người dễ mềm lòng, nếu là em bé khóc, cô ấy vô pháp khoanh tay đứng nhìn.
Ông Đỗ đứng dậy, đi phòng bếp cầm cái chén lớn, múc một ít sườn, thịt gà còn có thức ăn trên bàn, đầy ắp một chén. Ông dùng cái đĩa úp chén lại, đưa cho Đỗ Đắc Mẫn, “Mang về nhà ăn đi.”
Vân Vũ
Đỗ Đắc Mẫn ôm con, vô pháp nhận.
Đại Trình vươn tay muốn nhận.
Lại thấy Đỗ Đắc Mẫn một tay nhét con trong tay vào tay Đại Trình, sau đó tự mình rảnh tay nhận lấy cái chén lớn kia, “Anh Cả, múc cho tôi thêm chút cơm đi.”
Ông Đỗ quay lại múc thêm đầy một chén lớn cơm.
Đỗ Đắc Mẫn cầm hai cái chén lớn, lúc này mới đi.
Giọng Bà Đỗ từ phía sau truyền đến, “Ăn xong nhớ đem hai cái chén lớn hai cái đĩa này trả lại.” Đừng lấy đi rồi không chịu đưa về.
“Vâng, Chị Dâu Cả.” Đỗ Đắc Mẫn hiện tại đối với Bà Đỗ khách khí hơn rất nhiều.
Đại Trình ôm con, phía sau đi theo hai đứa nhỏ nức nở, sắc mặt đen sì, đi ra nhà họ Đỗ, anh ta cùng Đỗ Đắc Mẫn cãi nhau ở cửa một trận.
Âm thanh rất lớn.
Người nhà hàng xóm Thẩm đều nghe thấy.
Hàng xóm xung quanh cũng có người ra xem.
“Tôi đã nói không tiện, cô nhất định phải về nhà mẹ đẻ, bây giờ tốt rồi, cơm cũng không cho ăn liền bị đuổi ra ngoài.” Đại Trình mang theo tính trẻ con vội vàng đi rồi.
Đỗ Đắc Mẫn cầm hai cái chén lớn, mặt không cảm xúc đi ở phía sau, đi đến ngã rẽ, Đại Trình đi về phía nhà Lão Trình.
Đỗ Đắc Mẫn thì đi về phía một bên ngã tư khác, đi đến nhà phân chia mới của Đại Trình.
Có đồ ăn này, cô ấy tự mình về nhà ăn, liền không cần nhìn sắc mặt mẹ kế Đại Trình kia.
Đại Trình đi một đoạn, quay lại nhìn, thấy Đỗ Đắc Mẫn không theo kịp, lập tức hiểu cô ấy đi đâu.
Anh ta mặt đen lại dẫn theo con quay trở lại.
Cái Đắc Mẫn này thật là, trong nhà nhiều người như vậy, cô ấy chẳng lẽ muốn một mình ăn hết (ăn mảnh)?
Những đồ ăn ngon đó, tổng phải mang về nhà cho ba hắn cùng mấy đứa em trai nếm thử.
________________________________________
Xưởng sửa chữa. Đêm Giao Thừa, tiếng pháo bên khu nhà lầu này náo nhiệt giống như thường ngày, nửa đêm 12 giờ, trong xưởng còn phóng pháo hoa, lần này pháo hoa đặc biệt đẹp.
Ước chừng thả mười phút.
Đỗ Tư Khổ đứng ở hành lang nhìn một lúc lâu, chờ pháo hoa phóng xong, cô mới về phòng.
Ngày hôm sau, Mùng Một Tết. Năm nay vẫn là Đỗ Tư Khổ một mình trải qua, Viên Tú Hồng mấy ngày trước liền mua vé xe lửa, về quê rồi.
Khác với năm trước, năm nay không có người đến ăn ké. Dì Trương (phụ trách ký túc xá công nhân nữ) nghe nói cũng bị kết án, coi như ngộ sát, xét thấy tuổi cô ấy lớn, bị kết án 5 năm.
Đỗ Tư Khổ buổi sáng đi chúc Tết, nhà Ông Chu, nhà Chủ nhiệm Cố, còn có nhà Xưởng trưởng, đều đi một chuyến, đồ đem theo không tính quý trọng, chỉ là tấm lòng.
Chị Uông (vợ Xưởng trưởng) lén nói cho Đỗ Tư Khổ, “Lão Bành (Xưởng trưởng) lớn tuổi rồi, phía trên chuẩn bị bảo ông ấy nghỉ, phỏng chừng chỉ một hai năm nay.”
Đỗ Tư Khổ có chút kinh ngạc, Xưởng trưởng nhiệt huyết mười phần, không giống như người sắp nghỉ a.
Chị Uông nói với Đỗ Tư Khổ những cái này, cũng là nhìn cô ấy vừa mắt, “Chờ cô học xong đại học về, cái xưởng này sợ là không giống nữa rồi.”
Biến động nhân sự cấp cao sao?
Đỗ Tư Khổ rời khỏi nhà Xưởng trưởng còn cố ý nhìn thần sắc Xưởng trưởng, giống như thường ngày, không có gì khác biệt.
Buổi chiều. Cô đi Trạm ký túc xá công nhân nữ, Yến Túc Quản (con dâu dì Trương) dẫn theo con ở ký túc xá này ăn Tết, trong xưởng đã phát hàng Tết, cái Tết này cô ấy trải qua còn tính hài lòng.
Đỗ Tư Khổ thì mang theo chút kẹo bọn nhỏ thích ăn.
Hai năm trước Đồng chí Điền cùng Đồng chí Khổng ăn Tết ở ký túc xá năm nay không có ở ký túc xá công nhân nữ, Đỗ Tư Khổ sau khi hỏi thăm, mới biết hai người này lúc trước Tết, xưởng sửa chữa phân cho họ một cái nhà trệt nhỏ, hai gian, ở khu nhà ở người nhà bên kia, là cái phòng rất cũ rất nhỏ, là có đồng chí chuyển nhà sau nhường ra.
Đồng chí Điền cùng Đồng chí Khổng vui mừng mang theo tất cả tài sản dọn đi.
“Họ năm nay ăn Tết ở phòng bên khu người nhà.” Yến Túc Quản cười nói với Đỗ Tư Khổ, “Mọi người cuộc sống đều càng ngày càng tốt.” Có hy vọng đó.
Đỗ Tư Khổ nghe vì họ vui mừng, cô không đi quấy rầy họ.
________________________________________
Mùng Hai Tết. Đỗ Đắc Mẫn dẫn theo con mình trở về, lần này còn mang theo một đống đồ vật, xem ra lại muốn ở lại lâu dài.
Cô ấy lần này trở về mắt sưng đến như quả óc ch.ó vậy.
“Chén đâu? Đĩa tôi đâu?” Bà Đỗ hỏi.
Đỗ Đắc Mẫn cúi đầu, “Xin lỗi chị dâu, không cẩn thận bị con làm rơi vỡ.”
Bà Đỗ cười lạnh: “Là rơi vỡ hay là tham lam?” Mỗi ngày từ nhà mẹ đẻ lấy đồ vật, chưa từng thấy trả lại tiền.
Đỗ Đắc Mẫn tối Giao Thừa hôm đó cùng Đại Trình cãi nhau, chính là do đồ ăn trong chén kia gây ra, sau đó hai người tức giận, không biết ai động tay, cầm chén quăng vỡ.
Đồ ăn vương vãi khắp đất.
Hai người lớn nhìn chén vỡ, lúc này mới hối hận.
Hai đứa nhỏ Đại Trình lại không màng đến những cái đó, vươn tay liền đi bắt thịt trên mặt đất, sợ người khác giành, nhắm thẳng miệng nhét vào.
Con trai lớn miệng bị mảnh chén vỡ cắt chảy máu.
Tóm lại, Đỗ Đắc Mẫn ở nhà họ Trình hiện tại mỗi ngày gà bay ch.ó sủa.
Nói đến cùng vẫn là do nghèo mà ra.
Tiền lương Đại Trình không tính cao, vốn dĩ nuôi gia đình là đủ, nhưng cần phải gửi một phần cho cha ruột bên kia, hơn nữa thường xuyên viện trợ em trai ăn chơi lêu lổng, tiền tiêu trong nhà liền không đủ.
Lại nói lúc này.
Đỗ Đắc Mẫn Mùng Hai Tết về nhà mẹ đẻ, sau đó liền ở lại.
Đỗ Nhị thấy Cô Út không dẫn người ngoài về, liền chưa nói gì.
Chẳng qua, phòng trước kia của Đỗ Đắc Mẫn hiện tại thành tân phòng Đỗ Nhị, kia đương nhiên là không có khả năng lại nhường cho cô ấy. Đỗ Đắc Mẫn trở lại nhà họ Đỗ sau, hiện tại ở là phòng Bà Nội Đỗ.
Con nhỏ là lần đầu tiên sinh năm trước, còn chưa đến một tuổi.
Đỗ Nhị vẫn cho 5 hào tiền mừng tuổi, đối với anh mà nói, đây là con Cô Út sinh, cũng coi như là con cháu nhà họ Đỗ, hai đứa nhỏ kia của Dượng Út thì không có quan hệ huyết thống gì với anh.
Đỗ Nhị đãi nhân luôn luôn thân sơ có khác.
Đỗ Đắc Mẫn lần này trở lại nhà họ Đỗ, như là thông suốt rồi, biết tranh làm việc, sẽ không làm mọi người thêm phiền toái.
Cả người khiêm nhường thật sự.
Cũng sẽ không chốc chốc lại nói bị uất ức bao lớn, người nhà họ Đỗ bạc đãi cô ấy như thế nào.
Bà Đỗ thấy cô ấy như vậy, thì lại không đuổi người.
________________________________________
Mùng Bốn Tết. Lão Nhị nhà họ Vệ đến, mời Ông Đỗ Bà Đỗ đi Trạm nhà họ Vệ, nói có chuyện gấp.
Hai người liền vội vàng đi qua.
Đến nhà họ Vệ, Bà Đỗ mới phát hiện, là Vệ Đông đã trở về.
Nhà họ Vệ lúc này chỉ có mấy người trong nhà này, cũng không có người ngoài, chỉ nghe Thím Chu nói: “Nghe đồng chí xưởng than nói, Tiểu Vu đi xưởng than hỏi thăm tin tức Vệ Đông.”
Cô ấy nói xong nhìn về phía Lão Vệ.
Lão Vệ tiếp lời: “Chúng tôi bảo đồng chí Đường Sắt giúp tra rồi, Vu Nguyệt Oanh mua vé xe lửa đi nơi công tác Vệ Đông.”
Còn về đi hay không, người Đường Sắt cũng không biết.
Một ngày nhiều chuyến xe lửa như vậy, cái này ai nhớ rõ hết?
“Vệ Đông nói, anh ấy chưa thấy Vu Nguyệt Oanh.”