Anh ta bảo tôi vì sự nghiệp của anh ta mà bỏ qua thù hận trong quá khứ, làm hòa với gia đình bác cả và chị họ, sau đó lại nói chuyển công tác có thể được phân nhà mới, con sinh ra, cần một căn nhà lớn hơn.
Tôi không đồng ý, anh ta liền lạnh nhạt với tôi, mẹ chồng Lưu Phượng Hà còn dọa sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải vác cái bụng bầu tám tháng đến trước mặt kẻ đã hại c.h.ế.t mẹ tôi mà cúi đầu.
Bác dâu cả không cho chị họ giúp tôi, mãi đến khi tôi nói sẽ tố cáo chuyện họ cướp suất học đại học của tôi, lúc này mới chịu nhả ra cho Tôn Kiến Nghiệp chuyển công tác.
Con sinh ra, tôi càng phải làm nhiều việc hơn.
Kiếm tiền, chăm sóc con cái, chăm sóc mẹ chồng, tiền lương của Tôn Kiến Nghiệp một đồng cũng không đưa cho tôi.
Nửa đời trước của tôi trôi qua trong sự áp bức vô tận của bà nội.
Nửa đời sau đều chìm đắm trong giấc mộng đẹp do Tôn Kiến Nghiệp vẽ ra.
Tôi luôn cảm thấy, sinh con xong là tốt rồi, mẹ chồng sẽ nể mặt đứa bé mà đối xử tốt với tôi hơn một chút.
Đợi Tôn Kiến Nghiệp đi làm là tốt rồi, tiền lương sẽ đủ nuôi sống cả nhà.
Đợi con lớn lên là tốt rồi, tôi có thể nghỉ ngơi, làm những việc mình muốn.
Nhưng thứ tôi đợi được, lại là sự khiêu khích của một người phụ nữ khác, là sự mỉa mai của Tôn Kiến Nghiệp.
"Cô là đồ nhà quê căn bản không xứng làm vợ tôi!"
"Bạn học của tôi đều tốt nghiệp đại học, đi họp lớp mà mang theo cô tôi sẽ rất mất mặt!"
"Cô đến một sợi tóc của Mỹ Tâm cũng không bằng, năm đó cô ấy đi du học chúng tôi mới chia tay, bây giờ cô ấy về rồi, cô cũng nên nhường chỗ thôi."
Tôi không đồng ý ly hôn, nắm đ.ấ.m như bao cát của anh ta giáng xuống người tôi.
Không biết là anh ta vô tình hay cố ý, anh ta đẩy mạnh tôi về phía bàn trà, đầu tôi đập vào góc nhọn của bàn trà, hoàn toàn mất đi ý thức, tỉnh lại lần nữa, chính là cái đêm bất lực đó.
10
Tiếng pháo nổ ngoài sân kéo tôi về với thực tại.
Tôi khẽ vuốt cái đầu vẫn còn hơi nhói đau, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Chiếc ghế này đã nhiều năm rồi, ngồi xuống gỗ sẽ phát ra tiếng "kẽo kẹt".
Tôi đánh giá căn phòng này, kiếp này, tôi sẽ không bao giờ sống ở đây nữa.
Lưu Phượng Hà hẳn là nghe thấy tiếng tôi ngồi xuống ghế, giọng nói the thé quát mắng tôi.
"Đừng có đến đây giả vờ quan tâm, cái đồ hồ ly tinh quyến rũ con trai tôi, tôi c.h.ế.t cũng không cho cô bước chân vào nhà tôi!"
Không hiểu sao, tôi đột nhiên muốn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Liền thật sự không nhịn được mà cười ha ha thành tiếng.
Lưu Phượng Hà bị tôi cười cho phát hỏa, mắng như tát nước.
"Mày điên à!"
Tôi khẽ thở dài, u ám trả lời.
"Tôi cười bà tự xưng là 'người thành phố', nhưng lại không sống thoải mái bằng tôi, một đứa nhà quê."
"Vừa rồi tôi nói chuyện với anh Tôn bà đã nghe thấy rồi chứ? Sau này tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền, bệnh của mẹ tôi cũng chữa khỏi rồi."
"Nhà các người nghèo đến nỗi cơm tất niên cũng không có mà ăn, bà là một phế nhân nằm trên giường chờ người hầu hạ, bà có tư cách gì mà chê bai tôi chứ?"
"Anh Tôn có một người mẹ như bà đúng là gánh nặng, nếu bà không ép anh ấy học hành, anh ấy đi buôn cũng sẽ kiếm được bộn tiền. Nhưng bây giờ lại bị tôi đè đầu cưỡi cổ."
"Haizz, đúng là, 'Ai giàu ba họ, ai khó ba đời'!"
Tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ không dứt, xen lẫn tiếng xào nấu ngoài cửa.
Tôn Kiến Nghiệp chắc chắn không nghe thấy tôi nói gì, ngược lại giọng nói lớn của Lưu Phượng Hà có thể nghe thấy một hai phần.
Tôi cố ý kích động Lưu Phượng Hà, bà ta cũng như tôi mong muốn mắc câu.
Bà ta không cử động được, liền cầm cái cốc tráng men trên bàn ném về phía tôi.
"Con đ! Cút ra ngoài ngay cho tao! Con trai tao là phải thi đại học làm cán bộ nhà nước, mày là cái thá gì mà dám bước chân vào nhà tao! Cút ngay!"
Tôn Kiến Nghiệp đang xào rau ở ngoài nghe thấy tiếng đồ đạc rơi vỡ liền đẩy cửa bước vào.
Thứ anh ta nhìn thấy là tôi tóc tai bị ướt nhẹp và Lưu Phượng Hà đang nổi cơn thịnh nộ.
Anh ta kéo tôi ra sau lưng, giọng nói mang theo vẻ oán trách.
"Mẹ, mẹ đừng đối xử với Tiểu Nguyệt như vậy!"
Đây là lần đầu tiên Tôn Kiến Nghiệp bênh vực tôi.
Kiếp trước, mỗi lần Lưu Phượng Hà đánh mắng tôi, anh ta đều im lặng không nói gì, sau đó bảo tôi nhẫn nhịn, có khi còn hùa theo Lưu Phượng Hà mắng nhiếc .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi làm ra vẻ mặt uất ức.
"Anh Tôn, em chỉ nói với bác gái là, sau này em có tiền rồi, có thể giúp anh, nhưng bác gái lại mắng em là hồ ly tinh, còn không muốn cho em giúp."
Trong giọng nói của tôi mang theo tiếng nức nở và sự tủi thân vô hạn.