Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Trừ đi tiền viện phí chữa bệnh cho mẹ em, em còn lại 1000 tệ."
"Choang" một tiếng, nắp hộp cơm trong tay Tôn Kiến Nghiệp rơi xuống đất.
1000 tệ, bằng ba năm tiền lương của công nhân bình thường.
Tôn Kiến Nghiệp có chút không dám tin.
"Em nói bao nhiêu tiền?"
Tôi không giấu được ý cười.
"1000 tệ! Hơn nữa đây còn chưa phải là tin tốt nhất, em còn có một tin tốt hơn nữa!"
Anh ta hoàn toàn mất hứng thú với đồ ăn trong hộp, đặt đồ ăn sang một bên không thèm nhìn nữa, vẻ mặt tươi cười dịu dàng nhìn tôi.
"Tin tốt gì?"
Tôi như sợ bị người khác nghe thấy, hạ thấp giọng nói khẽ.
"Có một khách hàng của em làm nghề buôn quần áo, chị ấy nói nhập hàng từ Dương Thành về huyện mình bán, lợi nhuận rất cao, em định theo chị ấy đi buôn đây! Chị ấy nói em lấy 1000 tệ đi nhập hàng, về có thể kiếm được 1500 tệ."
Tôi nhìn thấy niềm vui giả tạo trong mắt anh ta dần dần biến thành sự tham lam.
Anh ta luôn tỏ ra vẻ thanh cao coi tiền như rác.
Bây giờ tôi mới biết, khi một người tỏ thái độ coi thường tiền bạc, chỉ có thể chứng tỏ rằng, tiền chưa đủ nhiều.
Tôi kiếm được 100 tệ mỗi tháng, anh ta sẽ cảm thấy thua kém tôi mà lòng tự trọng bị tổn thương.
Khi 100 này biến thành 1000, 1000 lại biến thành 1 vạn, anh ta sẽ hận tại sao số tiền này không phải của mình, ai có thể kiềm chế được sự khao khát tiền bạc chứ?
Tôi cúi đầu làm ra vẻ e thẹn.
"Đợi em kiếm được tiền rồi, anh cũng không cần phải lo lắng chăm sóc bác gái nữa, có thể yên tâm học hành. Thi đỗ một trường đại học tốt, ra trường được phân công một công việc tốt."
Nghe tôi nói xong, ánh mắt anh ta thoáng chốc ngỡ ngàng.
Tôi biết, anh ta đã không còn lòng dạ nào để học hành nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mất việc ở nhà máy, không còn cách nào khác mới phải đi học. Nếu làm ăn buôn bán kiếm được nhiều tiền hơn cả đi làm, vậy thì học làm gì?
Tôi không nói nhiều nữa, nhét hộp cơm trên bàn vào tay anh ta.
"Mải nói chuyện quá, anh mau mang đồ ăn đi hâm nóng rồi cùng bác gái ăn bữa cơm tất niên đi!"
Tôi dỗ anh ta ra khỏi nhà, lúc này, anh ta cần bình tĩnh, suy nghĩ thật kỹ xem, rốt cuộc là nên học hành, hay là nên đi buôn.
Tôn Kiến Nghiệp đi rồi, tôi bước đến trước giường của Lưu Phượng Hà đứng lại.
Bà ta vẫn như vậy, mắt không thấy người, khinh thường tôi ra mặt.
Tôi và Tôn Kiến Nghiệp cũng coi như đã xác định quan hệ yêu đương, tôi cũng từng đưa anh ta về nhà ra mắt bà ta.
Nhưng khi bà ta nghe nói tôi là người nhà quê, mẹ lại còn bị bệnh, thái độ liền thay đổi ngay lập tức.
"Mẹ cô chữa bệnh tốn không ít tiền nhỉ, nhà Kiến Nghiệp của tôi không có tiền chữa bệnh cho mẹ cô đâu."
"Cô là đàn bà con gái mà lại đầu đường xó chợ buôn bán, mặt mũi Kiến Nghiệp nhà tôi biết để vào đâu?"
"Chuyện của hai đứa, tôi không đồng ý!"
Đây là những lời bà ta nói với tôi lần trước khi tôi đến thăm.
Khiến tôi không khỏi nhớ lại kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi lo liệu xong tang lễ cho mẹ, nhân lúc bà nội không để ý, tôi đã chạy đến tỉnh thành, tìm Tôn Kiến Nghiệp.
Lúc đó tôi không còn nơi nào để đi, Tôn Kiến Nghiệp đã cưu mang tôi.
Từ đó về sau, tôi sống cùng hai mẹ con họ trong căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông này.
Ban ngày bán đồ ăn vặt, còn phải chăm sóc mẹ của Tôn Kiến Nghiệp, mà Tôn Kiến Nghiệp thì một lòng học hành, cuối cùng cũng thi đỗ vào trường sư phạm.
Anh ta đi học đại học, tôi cũng cứ thế không danh không phận đi theo anh ta.
Năm năm đó tôi đã chịu rất nhiều khổ cực, sự gây khó dễ của Lưu Phượng Hà đã không còn là gì, học phí và sinh hoạt phí đắt đỏ của anh ta, khiến tôi phải hao tâm tổn trí.
Mãi đến khi anh ta tốt nghiệp được phân công về làm giáo viên, tôi mới biết, những khổ cực của mình đều là uổng phí.
Anh ta trở về không hề nhắc đến chuyện cưới xin tôi, luôn tìm cách trì hoãn, thoái thác.
Mãi đến khi vào trường làm việc cần phải điều tra hồ sơ, chuyện tôi sống ở nhà anh ta năm năm ai ai cũng biết, anh ta sợ bỏ rơi tôi sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, mới miễn cưỡng kết hôn với tôi.
Anh ta làm giáo viên, chức vụ khó mà thăng tiến, dò la tin tức biết được chị họ tôi làm việc ở phòng giáo dục.