Chủ nhiệm giáo dục đến đồn cảnh sát báo án, hành vi bỏ chạy của Tôn Kiến Nghiệp, lời khai của hàng xóm, khiến cái c.h.ế.t của Lưu Phượng Hà trở thành một vụ án g.i.ế.c người, Tôn Kiến Nghiệp bị truy nã.
Ngày Tôn Kiến Nghiệp bị bắt, các thầy cô trong trường đến an ủi tôi, bảo tôi quên Tôn Kiến Nghiệp đi.
Qua điều tra và lấy lời khai của hàng xóm.
Tôn Kiến Nghiệp không muốn hầu hạ Lưu Phượng Hà, nằm liệt giường lâu ngày, trên người bà ta mọc rất nhiều vết lở loét.
Những vết lở loét đó lở loét, gần như lan khắp cơ thể.
Đây cũng là lý do tại sao bà ta mới c.h.ế.t có mấy ngày, mà đã thối rữa bốc mùi.
Mà Tôn Kiến Nghiệp chính là muốn nhân cơ hội này bỏ đói Lưu Phượng Hà đến chết, sau đó nói với bên ngoài là c.h.ế.t vì bệnh.
Tuy không dùng hung khí g.i.ế.c người, nhưng biết rõ mẹ không có khả năng tự chăm sóc, mà cố ý bỏ mặc bà ta một mình, cũng cấu thành tội cố ý g.i.ế.c người.
Tối hôm đó, tôi tự tay vào bếp xào hai món.
Rót một chút rượu trắng, tự rót tự uống.
Có lẽ là trên mặt tôi mang theo ý cười, mẹ hỏi tôi có chuyện gì mà vui vẻ như vậy.
Trong cơn mơ màng, tôi nói với bà ấy, tôi đã tự tay báo thù cho mình.
Đôi tay tôi không hề dính một giọt máu, kẻ hại c.h.ế.t Tôn Kiến Nghiệp, chính là lòng tham của hắn.
15
Giải quyết xong một mối lo, tôi bắt đầu tập trung học hành.
Đầu tháng sáu, tôi tham gia kỳ thi đại học.
Thi xong môn cuối cùng, tôi ngồi bên ngoài phòng thi khóc nức nở.
Những giọt nước mắt này, trút bỏ nỗi uất ức khi bị cướp mất thành tích năm đó, và những tủi hờn trong lòng suốt bao nhiêu năm qua.
Ngày có điểm, đài truyền hình tỉnh đến phỏng vấn.
Bởi vì tôi đạt 616 điểm, trở thành thủ khoa của tỉnh.
Rất nhiều báo chí vây quanh tôi, hỏi về phương pháp học tập của tôi, hỏi về hoàn cảnh gia đình tôi.
Tôi dốc hết những bất công và tủi hờn từ nhỏ đến lớn cho những phóng viên này.
Tôi hiểu họ muốn nghe điều gì.
Gia đình tốt, học giỏi, có gì đáng viết.
Các phóng viên muốn thấy "con nhà nghèo vượt khó", muốn viết về những người trưởng thành trong nghịch cảnh.
Tôi giống như một mầm cây non, đội lên trên tảng đá cứng rắn, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng.
Trên tờ phiếu nguyện vọng, tôi viết thật đậm ngôi trường trong mơ năm đó, Đại học Thanh Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những ngày chờ đợi giấy báo trúng tuyển, tôi chạy một chuyến đến Dương Thành, buôn bán quần áo một chuyến.
Cùng với hai vợ chồng chủ quán ăn bàn bạc lại hạng mục kinh doanh và thực đơn của quán, đồng thời hứa mỗi lần nghỉ phép đều sẽ kịp thời quay lại điều chỉnh phương án kinh doanh.
Sau khi thu dọn hành lý cùng mẹ, tôi tính toán giấy báo trúng tuyển sắp đến, liền một mình quay về nhà bà nội.
Còn một món nợ, đang chờ tôi thanh toán.
16
Bà nội vừa nhìn thấy tôi ăn mặc rách rưới, lập tức mắng như tát nước!
"Con khốn, mày còn dám vác mặt về đây!"
Tôi vẻ mặt bi thương, mặc cho bà ta tát vào người mình, cũng dùng hết sức mà gào khóc.
Bà nội sợ tôi khóc lóc thu hút hàng xóm mất mặt, đánh hai cái liền dừng tay.
"Mày về đây làm gì? Mẹ mày c.h.ế.t ngoài kia không có tiền chôn cất à?
"Tao nói cho mày biết, dù có c.h.ế.t cũng đừng hòng chôn vào mồ mả tổ tiên nhà tao, đồ sao chổi, xui xẻo!"
Bà ta cố gắng dùng những lời lẽ độc địa nhất để sỉ nhục tôi, nhưng tôi không hề nao núng.
Tôi biết, mẹ tôi nhờ sự nỗ lực của tôi không những đã chữa khỏi bệnh, mà còn sống tốt hơn đám giòi bọ trong cống rãnh này gấp trăm lần.
Bà ấy sẽ sống thật lâu bên cạnh tôi, tôi còn sẽ đưa bà ấy đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Tôi không hề cảm thấy xui xẻo, ngược lại còn thấy nực cười vì sự ngu dốt của bọn họ.
Tôi cố nén cười đến đỏ cả mặt, tiện thể nặn ra vài giọt nước mắt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Bà nội, cháu cầu xin bà cho cháu mượn ít tiền, cháu sẽ trả lại cho bà! Mẹ cháu bệnh rất nặng, nếu không đưa đến bệnh viện thì không kịp nữa rồi!"
Bác dâu cả nghe thấy tiếng tôi khóc, từ trong nhà chạy ra, hả hê.
"Ôi chao, lúc trước đưa mẹ mày đi không phải rất có khí phách sao, nói đưa mẹ mày đến thành phố chữa bệnh, tao còn tưởng mày có bản lĩnh gì to tát! Giờ chạy về đây khóc lóc, mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi!"