Làm Lại Từ Đầu

Chương 15



Có lẽ tiếng ồn ào bên ngoài đã làm phiền đến chị họ trong nhà, chị ta khó chịu quát.



"Đừng có ồn ào nữa! Phiền c.h.ế.t đi được!"



Bác dâu cả dịu dàng quay lại nói.



"Con gái ngoan, mẹ đuổi nó đi ngay đây, con đừng giận nhé."



Tốc độ thay đổi sắc mặt của bà ta cực nhanh, quay đầu lại, nụ cười hoàn toàn biến mất.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Tôi bất chấp sự sỉ nhục của bà ta, tiếp tục khẩn cầu.



"Bác dâu cả, nếu bác dâu có thể cho cháu mượn tiền, cháu nhất định sẽ trả lại cho bác dâu. Cháu thi đỗ đại học ở thành phố rồi. Sau này ra trường làm giáo viên, lương rất cao, cháu nhất định trả nổi!"



Bác dâu cả vừa hất tay tôi ra, lại túm lấy tôi.



"Mày thi đỗ đại học rồi? Thi đỗ trường đại học gì?"



Tôi tràn đầy ước mơ trả lời.



"Cháu đăng ký trường đại học ở Bắc Kinh, chuẩn bị học sư phạm, sau này có thể làm giáo viên, lương cao, lại rất vẻ vang."



Tôi cố gắng vẽ ra viễn cảnh của mình thật tốt đẹp, giả vờ như mình thật sự có thể trả nổi tiền nợ.



Ánh mắt bác dâu cả lóe lên, sắc mặt dịu đi.



"Tiểu Nguyệt, mày vào nhà ngồi một lát, tao bàn bạc với bà mày một chút."



Tôi mừng rỡ gật đầu, ngoan ngoãn bước vào căn phòng mình từng ở.



Khi đặt tay lên nắm cửa, tim tôi thắt lại.



Tôi vĩnh viễn nhớ kiếp trước khi đẩy cửa ra, mẹ đã treo cổ trên xà nhà.



Sự sụp đổ và bất lực lúc đó không ai biết được.



Nhưng bây giờ khác rồi, rất nhanh thôi, người sụp đổ và bất lực sẽ không phải là tôi.



Khoảng mười phút sau, bà nội và bác dâu cả quay lại, chị họ cũng đi theo, nhưng chỉ đứng ở cửa, không vào nhà.



Chị họ giống hệt trong ký ức, buộc tóc hai bên, tóc đen bóng, da trắng nõn.



Bà nội nói đó là tướng phúc, sẽ mang lại may mắn cho gia đình.



Không giống như tôi, tóc khô xơ, má hóp lại, nhìn đã thấy là tướng chịu khổ.



Kiếp trước, chị họ lấy giấy báo trúng tuyển của tôi, như ý nguyện vào học trường sư phạm.



Bác dâu cả và bà nội cho đủ tiền sinh hoạt, chị họ dùng tiền để tạo dựng mối quan hệ, lấy lòng thầy cô trong trường, cũng kết giao được rất nhiều bạn học gia đình có quyền có thế.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi còn đi học, chị ta quen một người bạn trai giàu có, quyền thế, vừa tốt nghiệp, liền được phân công về làm việc ở sở giáo dục tỉnh.



Chị ta tốt nghiệp đại học, là sinh viên ưu tú, mấy năm liền giữ chức vụ quan trọng trong ngành giáo dục.



Vì Tôn Kiến Nghiệp, tôi buộc phải làm hòa với gia đình, mỗi lần gặp chị họ đều khúm núm.



Con trai tôi cũng học theo, nó cảm thấy người dì này là người tốt nhất trên đời, từ nhỏ đã thích bám lấy chị ta.



Khi bà nội Lưu Phượng Hà mắng tôi, nó sẽ nói.



"Nếu mẹ giỏi giang như dì, bà nội còn mắng mẹ làm gì?"



Tôn Kiến Nghiệp nhiều lần đánh tôi, nó ở bên cạnh hùa theo.



"Bố đánh mẹ là vì mẹ làm sai, nếu việc này là dì làm, chắc chắn sẽ không như vậy."



Sau này nó tốt nghiệp đại học, lễ tốt nghiệp là mời chị họ đến.



Nó nói với tôi.



"Người như mẹ mà đến tham dự lễ tốt nghiệp của con, con sẽ bị bạn bè cười chê. Dì là thích hợp nhất, từ nhỏ con đã nghĩ, sao con không phải là con của dì, mà lại là con của mẹ. Mẹ thật làm con mất mặt!"



Những lời nói này, từng chữ từng câu như kim châm, đ.â.m vào tim gan khiến tôi ngày đêm trằn trọc.



Phải, đáng lẽ cuộc đời tôi cũng phải giống như chị họ.



Thế nhưng lại bị những người này từng chút, từng chút một, tự tay hủy hoại.



Họ cướp đi cuộc đời tôi, chà đạp lên lòng tự trọng của tôi, sao tôi có thể dễ dàng buông tha, dễ dàng tha thứ?



Tôi nhìn chị họ, nhớ đến con trai mình, trong lòng thầm nhủ.



Kiếp này tôi không ở bên Tôn Kiến Nghiệp, con hãy đi tìm chị họ làm mẹ đi!





17



Bác dâu ngồi xuống bên cạnh tôi, dịu dàng mở lời.



"Tiểu Nguyệt à, cháu đỗ đại học cả nhà đều rất vui, nhưng cháu có nghĩ đến, tình hình hiện tại của cháu không thích hợp để đi học đại học không? Chúng ta đã hỏi thăm rồi, học phí một năm đại học tốn đến mấy trăm đồng, cộng thêm chi tiêu hàng ngày, cháu căn bản không thể nào gánh nổi."



Tôi giả vờ như lần đầu tiên nghe đến chuyện học phí, hốt hoảng.



"Đi học thật sự đắt như vậy sao? Cháu không biết, cháu cứ tưởng sẽ giống như trường cấp ba ở huyện, được miễn phí ký túc xá, còn có trợ cấp."



Trong mắt bác dâu ánh lên ý cười.



"Sao có thể! Bác dâu đều đã hỏi thăm rồi, rất đắt. Hơn nữa mẹ cháu bệnh tật còn không có tiền, cháu đi học, ai sẽ chăm sóc mẹ cháu?"





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com