Làm Lại Từ Đầu

Chương 16



Bác dâu tôi giống như một bậc trưởng bối hiền từ, ân cần khuyên bảo.



"Bác dâu đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường."



"Cháu nhường suất học đại học cho chị họ cháu, dù sao hai đứa cũng là chị em, lại rất giống nhau, ảnh chụp nộp cho trường cũng không nhận ra được."



"Bác dâu cho cháu tiền, cháu cầm đi chữa bệnh cho mẹ. Đợi sau này chị họ cháu học hành thành tài, bảo nó sắp xếp cho cháu một công việc. Cháu là em gái ruột của nó, chúng ta là người một nhà, sao nó có thể không giúp đỡ chứ?"



Lời nói y hệt kiếp trước.



Nhưng chỉ khi cầu xin đến trên đầu họ, mới biết được gian nan đến nhường nào.



Tôi im lặng không lên tiếng, như thể vẫn chưa hạ quyết tâm.



Bà nội và bác dâu, một người đóng vai ác, một người đóng vai thiện, hai người bắt đầu tẩy não tôi.



Bác dâu nói từ tình cảm đến tiền bạc, bà nội thỉnh thoảng lại mắng tôi vài câu.



Tôi như bị mắng đến choáng váng, đành phải "miễn cưỡng" đồng ý.



Bác dâu tự cho mình là thông minh, lấy ra một tờ giấy, tôi đọc xong suýt chút nữa bật cười thành tiếng.



Trên đó viết: Tôi là Tiểu Nguyệt, tự nguyện nhường suất học đại học cho chị họ, tuyệt đối không hối hận!



Họ bắt tôi ký tên, điểm chỉ, tôi ngoan ngoãn nghe theo lời họ, ký tên, ấn dấu tay.



Họ tưởng suất học đại học là cái gì?



Là một con bò, một con ngựa, hay là một bao khoai tây?



Có thể tùy ý chuyển nhượng, mua bán riêng tư sao?



Trọng sinh một lần, ngay cả ông trời cũng giúp tôi.



Ban đầu tôi chỉ muốn bọn họ chịu chút thiệt thòi, kết quả từng người, từng người một, đều tự mình lao đầu vào họng súng.



Ký xong văn kiện này, bọn họ mới yên tâm.



Bà nội cũng nở nụ cười trên mặt, bác dâu cười đến mức không thấy mắt đâu.



"Vậy... tiền chữa bệnh cho mẹ cháu khi nào thì đưa?"



Bác dâu trong nháy mắt mất đi vẻ dịu dàng ban nãy, nhưng giọng điệu vẫn còn bình thường.



"Cháu đưa giấy báo trúng tuyển cho bác dâu, bác dâu sẽ đưa tiền cho cháu."



Tôi xòe hai tay.



"Giấy báo trúng tuyển phải mấy ngày nữa mới đến, cháu để lại địa chỉ nhà, người đưa thư sẽ trực tiếp đưa đến tận nhà."



Bà nội hài lòng gật đầu.



Bọn họ thỏa mãn rời đi, vừa đi vừa trò chuyện.



"Yến Tử, dạo này con ăn ít đi một chút để gầy bớt, như vậy mới giống ảnh của con bé c.h.ế.t tiệt kia hơn."



"Mẹ, bây giờ Yến Tử có thể đi học đại học rồi, cũng coi như là sinh viên đại học đầu tiên của thôn ta rồi, mẹ xem chúng ta có nên mở tiệc ăn mừng không?"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà nội trầm ngâm một lát.



"Phải, phải, nhà người ta sinh con cũng mở tiệc, chúng ta cũng bày mấy mâm..."



Tiếng vui mừng dần dần xa, xung quanh đột nhiên trở nên trống trải.



Tôi thu dọn chăn đệm, nằm xuống chiếc giường đất lạnh lẽo, ngủ một giấc vô cùng an ổn.



18



"Tiểu Nguyệt, dậy giúp một tay!"



Trời còn chưa sáng, bác dâu đã gọi tôi dậy.



Đây là ngày thứ ba tôi trở về nhà bà nội, cũng là ngày nhà bày tiệc mời khách.



Để ăn mừng chị họ "đỗ đại học", bà nội và bác dâu đến từng nhà thông báo, hận không thể đến cả con bò vàng dưới ruộng cũng phải thông báo một tiếng.



Trong nhà g.i.ế.c một con lợn và mấy con gà, đều là chuẩn bị để khoản đãi khách, đây là đãi ngộ mà đến Tết cũng không có, có thể thấy việc này khiến bọn họ vui mừng đến mức nào.



Chị họ cũng hớn hở ra mặt, mặc quần áo mới, tết hai b.í.m tóc, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.



Cứ như thể thật sự là cô ta đã miệt mài đèn sách thi đỗ đại học vậy.



Chưa đến vụ mùa, các cô gái, các nàng dâu trong thôn đều đến giúp đỡ, chưa đến giữa trưa đã chuẩn bị xong mười mấy mâm cỗ.



Bởi vì là sinh viên đại học đầu tiên của thôn, ngay cả thôn trưởng cũng đến ăn cơm.



Người nông thôn không có văn hóa, khen ngợi chị họ là "chuồng gà lại nở phượng hoàng".



Bác dâu và bà nội căn bản không để ý người khác nói bọn họ là "chuồng gà", chỉ nghe thấy người khác khen chị họ là "phượng hoàng".



Trong bữa tiệc, chén chú chén anh, vô cùng náo nhiệt.



Nhà họ Vương có người đỗ đại học, mọi người đều muốn làm thân, đều chọn những lời may mắn để nói.



"Con bé Yến Tử này từ nhỏ đã thông minh, có phúc tướng, sau này nhất định có thể làm quan lớn!"



"Đúng vậy, nhà họ Vương các người cũng là người hiểu chuyện, hai đứa con gái đều có thể đi học. Đây có phải gọi là thư hương thế gia không!"



Bà nội lần đầu tiên được người khác khen như vậy, cười đến mức nếp nhăn đầy mặt.



Còn có những người phụ nữ có con đang đi học hỏi.



"Yến Tử và Tiểu Nguyệt học trường nào vậy, hôm nào cho thằng Cún nhà tôi đến trường đó."



Bác dâu vẻ mặt đầy tự hào.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



"Yến Tử học trường Nhất Trung của huyện, Tiểu Nguyệt học trường Nhị Trung của huyện."



Người phụ nữ kia gật đầu.



"Hiểu rồi, trường Nhất Trung dạy tốt, Yến Tử thi đỗ đại học. Trường Nhị Trung không tốt lắm, Tiểu Nguyệt không thi đỗ."



Tôi không có tư cách ngồi vào bàn, đang bận rộn trong ngoài lấy bát đũa, dọn đồ ăn.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com