Tôn Kiến Nghiệp biết hoàn cảnh gia đình tôi, động viên tôi đừng bỏ cuộc, còn hứa với tôi, nếu mẹ lên tỉnh chữa bệnh, sẽ giúp liên hệ bác sĩ quen.
Hắn là học sinh, lại mượn rất nhiều sách đông y từ thư viện của trường cho tôi.
Đọc những cuốn sách đó xong, tôi mới phát hiện ra thuốc mà thầy lang vườn kê cho mẹ trước đây đều là thuốc độc hại.
Tôi dừng những loại thuốc đó, mua thuốc ở thành phố cho mẹ, bệnh của mẹ ngày một tốt hơn.
Với sự giúp đỡ của Tôn Kiến Nghiệp, nỗi đau không được đi học dường như được xoa dịu, tâm trạng của tôi cũng trở nên vui vẻ hơn.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Mẹ đột nhiên bệnh rất nặng, thuốc giảm ho dùng rất nhanh.
Để tiết kiệm thời gian kiếm tiền, tôi từ mỗi tuần về nhà một lần, chuyển thành nửa tháng về một lần.
Bà nội vốn hay nói mát, cuối cùng cũng im lặng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
"Mẹ mày bệnh nặng quá rồi, mày cứ để bà ấy đi đi, đối với mày cũng là một sự giải thoát."
Lúc đó, mẹ là chỗ dựa tinh thần của tôi, là người mà tôi thà không đi học cũng phải bảo vệ.
"Con đã không được đi học rồi, lẽ nào con còn phải trở thành một đứa trẻ không có mẹ sao? Bà nội, mẹ con lúc trẻ đã làm lụng không ít cho gia đình, bây giờ bà ấy sắp chết, bà thật sự không bỏ ra một đồng nào, thấy c.h.ế.t mà không cứu sao?"
Bà nội liếc mắt.
"Tao không phải cố ý không bỏ tiền, tao thật sự không có tiền! Mày chỉ cho rằng tao không cho mày đi học là hại mày, nhưng mày có biết chị họ mày phải tốn bao nhiêu tiền không?
"Chúng ta chỉ là người nông dân chân lấm tay bùn, tiền học của chị họ mày đều là do nhà ngoại nó bỏ ra, mày có nhà ngoại bỏ tiền ra cho mày không?"
Tôi không để ý đến sự mỉa mai của bà, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Từ trước đến nay, tôi muốn thông qua việc học để rời khỏi nơi ngột ngạt này.
Không được đi học nữa, mẹ trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi, nếu tôi mất mẹ, cuộc đời sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Bà nội thấy tôi không nói gì, thở dài một tiếng.
"Tao biết làm thế nào để có tiền, nhưng nghĩ mày cao ngạo, nên không nói với mày!"
Tôi như vớ được cọc cứu sinh, nhìn bà nội.
Bà nội ánh mắt mờ ám, như thể khó xử, sau đó chậm rãi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Con trai của Lý Nhị ở thôn bên cạnh muốn tìm vợ, sính lễ cũng khá hậu hĩnh. Con trai cả nhà họ còn là bác sĩ ở trạm xá của trấn, nếu mày gả cho nhà họ, vậy thì mẹ mày chính là thông gia, bảo con trai cả nhà họ giúp chữa bệnh, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao!"
"Lý Nhị?"
Tôi lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy như đã nghe ở đâu đó.
Bà nội dùng tiếng ho để che giấu sự bối rối, xưng hô cũng thay đổi.
"Hồi nhỏ Lý Nhị bị sốt đến ngốc nghếch, tuy ngốc nhưng gia cảnh lại tốt, coi như con đến đó làm người chăm sóc cho nó, đằng nào con ở trên thành phố chẳng từng làm qua nghề này."
"Con gái rồi cũng phải lấy chồng, lấy ai mà chẳng như nhau."
"Cưới xin sinh con, cơm áo gạo tiền, đàn ông ngốc hay khôn, tắt đèn đi thì cũng như nhau cả thôi!"
Bà nội cứ hết lời khuyên nhủ tôi, có lẽ vì quá sợ mất mẹ, tôi đã mơ mơ hồ hồ đồng ý.
Bệnh của mẹ ngày càng nặng, tiếng ho khan kéo dài cả ngày lẫn đêm, mấy lần còn ho ra máu.
Ngày thứ hai sau khi đính hôn, nhà trai nhờ người mang thuốc đến.
Theo lời họ dặn, tôi cho mẹ uống thuốc, quả nhiên cơn ho đã đỡ hơn, mẹ cũng có thể ngủ một giấc yên ổn.
Tôi an tâm ở nhà chờ ngày xuất giá, cũng không lên thành phố nữa.
Ngày cưới càng đến gần, tôi càng nhớ Tôn Kiến Nghiệp.
Nhớ dáng vẻ anh ôm sách, nhớ những kiến thức anh học được ở trường rồi dạy lại cho tôi, còn động viên tôi đợi mẹ khỏi bệnh thì đừng từ bỏ việc học, hãy tiếp tục thi đại học.
Đêm khuya khó ngủ, tôi trằn trọc trở mình, nghe thấy tiếng mẹ gọi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Mẹ, sao mẹ chưa ngủ ạ? Ho khó chịu lắm hả mẹ? Con đi hỏi bà xin thêm mấy viên thuốc nữa nhé!"
Tôi vừa định quay người đi thì bị mẹ kéo lại.
"Tiểu Nguyệt, đừng xin thuốc của bà nữa, thuốc đó không có tác dụng đâu."
"Mẹ, mẹ đừng tiếc tiền thuốc, con kiếm được mà, mẹ cứ yên tâm uống thuốc, ít bữa nữa, con còn đưa mẹ lên thành phố khám bệnh."