Làm Lại Từ Đầu

Chương 5



Tôi kinh ngạc tột độ!



Sao mẹ lại biết chuyện tôi sắp lấy chồng?



Để mẹ không phải lo lắng, tôi và bà nội đã cố tình giấu mẹ chuyện này!



Nước mắt mẹ tuôn rơi lã chã.



"Bà nội con cố tình lừa con đấy, bà ta muốn nuốt hết sính lễ của nhà họ Lý!"



"Mấy hôm nay thuốc họ cho mẹ uống đều là thuốc ngủ, uống vào là mê man bất tỉnh. Hôm trước mẹ uống thuốc xong, ho đến nôn ra, nên không ngủ được, mẹ nghe rõ mồn một bà nội con và bác dâu cả con nói chuyện!"



"Tiền học phí của chị họ con không đủ, bà nội con hết cách, nên lén lút đồng ý chuyện đính hôn với nhà họ Lý, thật ra tiền sính lễ bà ta đã đưa hết cho chị họ con rồi, con có gả qua đó cũng không lấy được một xu!"



Tôi bị những lời của mẹ làm cho kinh hãi, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.



"Bà nội con biết con chắc chắn sẽ không đồng ý, nên bà ta đã lấy hết thuốc con đưa cho mẹ. Mẹ nghĩ không uống thuốc mấy ngày là c.h.ế.t đi, sẽ không còn làm gánh nặng cho con nữa, nên mẹ không nói với con. Nhưng không biết tại sao vẫn không c.h.ế.t được!"



"Tiểu Nguyệt, mẹ sẽ không làm gánh nặng cho con, mẹ sẽ không bao giờ trở thành gánh nặng của con nữa, con không thể lấy chồng, tuyệt đối không thể lấy chồng, con biết không?"



Sau khi kinh hãi là sự phẫn nộ tột cùng.



Bọn họ lại lừa tôi!



Tôi không màng đến mẹ, chạy sang phòng bên cạnh, đạp cửa phòng bà nội.



Bà nội và bác dâu cả ban đầu còn chột dạ không dám nói, cũng không chịu thừa nhận.



Sau đó tôi dọa sẽ báo lên ủy ban thôn, bọn họ mới chịu nhả ra.



Bà nội đồng ý trả lại sính lễ, hủy bỏ hôn sự.



Bác cả trách tôi bất hiếu, bác dâu cả khóc lóc om sòm nói tôi không biết nghĩ cho gia đình, bà nội nói tôi đây là muốn hại c.h.ế.t mẹ.



Tôi mặc kệ những lời mắng chửi đó.



Cái nhà này không thể ở được nữa, tôi phải đưa mẹ rời khỏi đây!



Dù có phải ngủ ngoài đường, dù có phải đi ăn xin, tôi cũng không để mẹ tiếp tục sống dưới mí mắt của đám ác quỷ này.



Cãi nhau xong, tôi về phòng thu dọn đồ đạc.



Mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi mất hết sức lực, ngã phịch xuống đất.



Mẹ đã treo cổ tự tử trên xà nhà bằng một sợi dây thừng, cơ thể mẹ đã dần lạnh ngắt, trong tay còn nắm chặt tờ hai mươi đồng.



Đau khổ và hối hận tràn ngập trong tâm trí tôi.



Tôi lại chỉ lo cãi nhau với bà nội, mà quên mất lời mẹ nói.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẹ nói mẹ sẽ không làm gánh nặng cho tôi nữa, nói sẽ không trở thành gánh nặng của tôi nữa.



Mẹ đã dùng cách tàn khốc này, để thành toàn cho tự do của tôi! 



6



"Cô gái, hoành thánh của tôi xong chưa?"



Tôn Kiến Nghiệp lại thúc giục, ý thức của tôi quay trở lại, hoành thánh trong nồi đã nhừ nát.



Tôi vốn định đổ hoành thánh đi, nhưng ý nghĩ chợt lóe lên, tôi lại múc hoành thánh ra bát.



"Xin lỗi anh nhé, hôm nay là ngày đầu tiên tôi nấu hoành thánh, tay nghề không tốt nên nấu bị nhừ. Nếu anh không chê, bát hoành thánh này tôi tặng anh, không lấy tiền. Hoặc là tôi nấu cho anh bát khác, cũng không lấy tiền, coi như tôi xin lỗi anh."



Tôn Kiến Nghiệp theo thói quen đẩy gọng kính, trong mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh.



Anh ta bưng bát hoành thánh đã nát nhừ lên, mỉm cười đầy phong độ.



"Không sao, tôi ăn bát này là được rồi."



Anh ta vừa ăn vừa đọc sách, loáng một cái đã ăn hết bát hoành thánh.



Đến lúc trả tiền, tôi cứ nằng nặc không chịu lấy, anh ta cũng tiện thể không đưa, cầm sách vở hớn hở đi vào cổng trường.



Tôi quá hiểu anh ta, anh ta thích nhất là chiếm lợi nhỏ.



 Hơn nữa, chiếm được một lần rồi, sẽ còn muốn chiếm lần thứ hai.



Quả nhiên, ngày hôm sau anh ta vẫn ghé qua hàng hoành thánh của tôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Hơn nữa, còn bắt chuyện với tôi khi tôi đang nấu hoành thánh.



Hôm nay không chỉ có mình anh ta ở quán, tôi vừa tiếp khách, vừa nói chuyện với anh ta, hoành thánh đương nhiên "lại" một lần nữa bị nấu hỏng.



Ngày thứ ba, chúng tôi trở nên thân thiết hơn, tôi không lấy tiền của anh ta, mà ngượng ngùng đưa hoành thánh cho anh ta, né tránh ánh mắt của anh ta.



Tôi bắt buộc phải né tránh, nếu không tôi sợ anh ta nhìn ra sự căm hận trong mắt tôi, điều đó sẽ khiến kế hoạch của tôi thất bại.





Anh ta tưởng rằng tôi đã nảy sinh tình cảm với mình, mỗi lần đến hàng hoành thánh ăn đều kể cho tôi nghe một vài chuyện ở trường.



Dù sao thì trong mắt anh ta, tôi chỉ là một người bán hàng rong, còn anh ta là thí sinh dự thi, có sự khác biệt giai cấp.



Tôi là "người nhà quê", còn anh ta là "người thành phố".



Đó cũng là lý do anh ta luôn coi thường tôi.



Trong khi giữ chân Tôn Kiến Nghiệp, việc kinh doanh hàng hoành thánh của tôi cũng ngày càng tốt hơn, khiến cho các quán ăn bên cạnh trường học không hài lòng.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com