Lâm Lộc Minh

Chương 1



Vì muốn huỷ hôn, ta âm thầm theo dõi Yến Vân Sinh suốt hơn một tháng, mong bắt được sơ suất của hắn.

 

Nào ngờ trong lúc giám sát, lại vô ý ngã thẳng vào thùng tắm của hắn.

 

Ta ngồi ngay trên đùi hắn, khó xử đến cực điểm, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

 

“Điện hạ, trùng hợp thật.”

 

Yến Vân Sinh vẫn giữ vẻ ôn hòa, chậm rãi cất lời:

 

“Tam tiểu thư, e là chỗ ấy không tiện để tay nữ tử đặt vào.”

 

Chương 1:

 

Ta đặt tay phải lên bàn, định một đao c.h.é.m xuống, dứt khoát đoạn tuyệt!

 

“Sư tỷ! Tỷ đừng cản ta! Hôm nay ta nhất định phải cho bàn tay này một bài học nhớ đời!”

 

Sư tỷ không ngăn ta, ngược lại còn rắc chút mê dược lên tay, dịu giọng nói:

 

“Chém đi, giờ thì sẽ đỡ đau hơn chút.”

 

Ta lập tức vứt đao, ôm đầu khóc rống!

 

Không sống nữa! Lần này thật sự không muốn sống nữa!

 

Ta vốn là kẻ mỗi lần chột dạ, liền thích cầm thứ gì đó trong tay để trấn an.

 

Khốn nỗi đêm qua ngã vào thùng tắm của Yến Vân Sinh, lại chột dạ đến cực điểm.

 

Lúc đó tay nhanh hơn não, vớ đại một vật gì đó, cứ thế mà lần qua lần lại.

 

Khi Yến Vân Sinh bảo ta buông hắn ra, đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng.

 

Ta chỉ biết cắm đầu bỏ chạy, còn tiện tay làm vỡ cái thùng tắm nhà hắn.

 

Rồi thì…

 

Yến Vân Sinh liền cứ thế trần trụi đứng trước mặt ta.

 

Hắn vội vã kéo y phục che thân, vành tai đỏ lựng.

 

Cả người hắn như đóa hải đường trong mưa xuân, vừa vô tội vừa thanh thuần.

 

Hắn khàn giọng nói:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Nếu Tam tiểu thư gấp gáp đến vậy… Dù không đợi được đến đêm tân hôn, Yến mỗ cũng nguyện…”

 

Ta hoảng đến trắng bệch cả mặt, lập tức lắp bắp nói năng lộn xộn:

 

“Ta không gấp, ngươi cũng đừng gấp.”

 

“Cơm phải ăn từng miếng, người cũng phải ngủ từng bước, mới ngẫm ra được thi vị.”

 

“Cáo từ!”

 

Ha ha…

 

Sau này ta còn có thể đường hoàng đối mặt với Yến Vân Sinh nữa hay không?

 

Đều tại sư tỷ!

 

Suốt ngày nói mấy câu ong bướm chẳng ra thể thống gì trước mặt ta, khiến ta cũng hỏng theo!

 

“Thương thế của sư tỷ bao giờ mới lành đây?” Ta ủ rũ hỏi.

 

Hai tháng trước nhận được gia thư, phụ thân bảo ta hồi kinh, chuẩn bị cử hành hôn ước.

 

Năm xưa Hoàng thượng từng ban hôn cho ta và Yến Vân Sinh, ta sớm đã quên khuấy đi, nếu phụ thân không nhắc, e là ta cũng chẳng buồn nhớ lại.

 

Lúc đó ta cũng chẳng muốn về, nhưng sư tỷ lại bị trọng thương, cần dược liệu quý hiếm để điều trị.

 

Chúng ta nghèo đến mức gió thổi qua người cũng kêu leng keng, đành phải cuộn mình trở lại kinh thành, mong vớ được chút vận khí.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sư tỷ sầu não than:

 

“Có lẽ còn ba tháng nữa. Gần đây ta thấy thân thể khó chịu, phải đi tìm thần y bắt mạch một phen.”

 

Ta trợn tròn mắt:

 

“Giữa đêm hôm mưa gió tầm tã thế này, tỷ định đi tìm Thẩm Vô Dạng – cái tên keo kiệt đó sao?”

 

Sư tỷ nhìn màn mưa ngoài cửa, bất chợt quay lại nhìn ta, mỉm cười nhẹ nhàng.

 

Ta lập tức cảnh giác, định trèo cửa sổ bỏ chạy.

 

Nhưng đã muộn một bước!

 

Giọng nói mềm mại của sư tỷ vang lên bên tai:

 

“Phải rồi, nhắc đến cái gọi là ‘to lớn’… Thế tử bên đó hình như…”

 

“A a a a a!”

 

Ta bịt tai, thét lên, xoay người bỏ chạy!

 

Ta không muốn đối mặt với Yến Vân Sinh, mấy lần hắn sai người đến mời, ta đều viện cớ thân thể không khoẻ mà thoái thác.

 

Giam mình trong phủ mấy ngày, rốt cuộc cũng chịu không nổi.

 

Ta cải nam trang, lén lút đến thanh lâu nghe hát giải sầu.

 

Các cô nương ca kỹ ôm lấy ta, miệng ngọt như mía lùi, hết gọi “tâm can” rồi lại “bảo bối”, khiến ta nhất thời ngà ngà say rượu.

 

Lúc họ định cởi áo ta, ta hoảng quá, viện cớ “đi trút bầu tâm sự”, vội vàng chuồn đi.

 

Nào ngờ oan gia ngõ hẹp, vừa bước xuống lầu đã va vào một người.

 

Ngẩng đầu nhìn lên — lại là Yến Vân Sinh!

 

Trong đầu ta lập tức ong ong rung động.

 

Theo dõi hắn hơn một tháng, chẳng thu được chứng cứ nào.

 

Vừa mới định buông bỏ, thế mà hắn lại tới thanh lâu!

 

Lần này mà đòi huỷ hôn, chẳng phải danh chính ngôn thuận ư?

 

Ta túm lấy cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:

 

“Yến Vân Sinh! Không ngờ ngươi lại là hạng người giả nhân giả nghĩa! Ta phải vạch trần bộ mặt thật của ngươi!”

 

Dĩ nhiên, nếu ta có uống ít hơn đôi chút, nói năng không líu lưỡi, thì khí thế hẳn sẽ đanh thép hơn nhiều.

 

Yến Vân Sinh đỡ lấy eo ta, đôi mắt sâu thẳm nhìn vết son vẫn còn hằn trên má ta.

 

Ánh mắt hắn lạnh lẽo như nước giếng khuya, khiến tim ta lạnh ngắt.

 

Ta dùng đầu húc vào n.g.ự.c hắn, vừa say vừa lảm nhảm:

 

“Tuy thân hình ngươi cũng coi như không tệ, ‘nơi đó’ cũng khá… nhưng ta đây không phải loại người mê sắc!”

 

“Ta nói cho ngươi biết, trong số những nam nhân mà ta từng gặp, ngươi là kém cỏi nhất!”

 

Còn chưa kịp dứt lời, chợt có ai đó vung tay gõ mạnh lên đầu ta một cái.

 

Ta giận dữ quát:

 

“Kẻ súc sinh nào dám đánh ta?!”

 

Phụ thân ta bước ra, gương mặt vừa lúng túng vừa giận dữ, hiện rõ trong tầm mắt.

 

Yến Vân Sinh đưa tay xoa đầu ta, nơi vừa bị đánh đỏ bừng, sau đó bế bổng ta lên rồi rảo bước rời khỏi thanh lâu.

 

Rượu vào khiến thân thể ta nóng rực, mà người hắn lại mát lạnh, khiến ta vô thức tựa vào gần thêm một chút.

 

Mơ màng, ta nghe tiếng phụ thân quát tháo đằng sau đuổi theo không ngừng…

 

“Điện hạ! Tiểu nữ bướng bỉnh vô lễ, vi thần lập tức đưa nó về phủ dạy dỗ lại cho nghiêm!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com