Lâm Lộc Minh

Chương 2



Phụ thân ta còn chưa dứt lời, chợt trượt chân một cái, “ối da” một tiếng, ngã lăn ra đất, gãy luôn cả tay!

 

Yến Vân Sinh nhàn nhạt nói:

 

“Triệu đại nhân, chi bằng hãy phong tỏa kỹ Tửu lâu Túy Hồng, tra xét kỹ càng đám dư nghiệt phản tặc thì hơn.”

 

“Kho hồ sơ của Hình bộ bị thiêu rụi, ngài thân là Thị lang, khó tránh khỏi trách nhiệm.”

 

“Nếu không thể lập công chuộc tội, e rằng chức vị Hình bộ Thị lang này, ngài cũng chẳng ngồi được bao lâu nữa.”

 

“Về phần Tam tiểu thư… nàng là vị hôn thê của bản vương, bản vương tất sẽ tự mình chăm sóc.”

 

Ta đang mơ mơ màng màng, bỗng nghe loáng thoáng mấy chữ “dư nghiệt phản tặc”.

 

Ồ? Thì ra bọn họ đến đây điều tra vụ án?

 

Thật tiếc, ta còn tưởng mình vừa bắt được nhược điểm của Yến Vân Sinh cơ đấy.

 

Khoan đã — dư nghiệt phản tặc!?

 

Ta giật nảy cả người, cơn say tiêu tan quá nửa.

 

Không phải nói tới… sư tỷ ta sao!?

 

Mười năm trước, Túc Vương tạo phản, cả nhà bị tru di cửu tộc.

 

Mẫu thân ta nhờ sớm nhận được tin, lập tức ngày đêm không nghỉ, vội vã chạy tới Thanh Châu cứu được sư tỷ.

 

Từ đó về sau, người đem sư tỷ về ẩn cư nơi Dược Vương Cốc, tránh xa kinh thành.

 

Ba tháng trước, trong lúc ta đang say ngủ, sư tỷ thân mang trọng thương, trèo cửa sổ mà vào.

 

Nét mặt nàng trắng bệch, run giọng nói:

 

“Ca ca ta… còn sống!”

 

Thì ra những năm qua, sư tỷ chưa từng buông bỏ mối thù cũ, luôn âm thầm điều tra chân tướng vụ án Túc Vương tạo phản.

 

Nàng liều mình đột nhập vào kho hồ sơ của Hình bộ, phát hiện ra chút dấu vết mờ mịt.

 

Sư tỷ lật lại hồ sơ vụ án, nhận thấy có trang ghi về cái c.h.ế.t của huynh trưởng có điều bất ổn.

 

Nàng nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào kể:

 

“Khi ta còn nhỏ, vì nghịch ngợm mà khiến ca ca ngã ngựa, tổn thương ở chân.”

 

“Huynh ấy sợ phụ vương trách phạt ta nên cố tình giấu đi chuyện ấy.”

 

“Thế nhưng trong hồ sơ lại ghi rõ: Thế tử Túc Vương hai chân không tì vết!”

 

Đêm cả nhà bị sát phạt, Thế tử được gia tướng hộ tống chạy trốn về phía Tây Bắc.

 

Giữa đường gặp truy sát, hắn ngã xuống vực sâu.

 

Khi quan binh xuống tìm, t.h.i t.h.ể đã phân hủy, không thể nhận diện rõ ràng.

 

Nhưng theo luật pháp, dù chỉ còn xương trắng, quan giám nghiệm cũng phải ghi chép tỉ mỉ về đặc điểm hài cốt.

 

Theo lời sư tỷ, Túc Vương Thế tử… vẫn còn sống!

 

Lần đó sư tỷ bị ám vệ Hình bộ truy kích gây trọng thương.

 

Chúng ta không còn cách nào khác, đành trốn trong phủ.

 

Dù sao thì, phụ thân ta chính là Hình bộ Thị lang, nơi nguy hiểm nhất lại là chỗ an toàn nhất.

 

Đêm đó sư tỷ bất an, sợ rằng người khác cũng phát hiện điều bất thường trong hồ sơ.

 

Thừa lúc nàng mê man, ta lén lút đột nhập Hình bộ, châm lửa thiêu sạch cả kho hồ sơ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không ngờ ba tháng sau, Yến Vân Sinh lại cùng phụ thân ta phát hiện dư nghiệt phản tặc ngay tại kinh thành.

 

Ta hoảng hồn đến mức cơn say tiêu tán sạch sẽ, hận không thể lập tức báo tin cho sư tỷ.

 

Yến Vân Sinh đang dùng khăn tay lau vết son còn vương trên mặt và cổ ta.

 

Ta dứt khoát không giả vờ ngủ nữa, trở mình lăn ra khỏi lòng hắn.

 

Hắn khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên nhè nhẹ:

 

“Rượu Đào Hoa của Túy Hồng Lâu có pha dược trợ hứng, người uống lần đầu thường sẽ thấy thân thể nóng bức, tâm thần rạo rực.”

 

“Xem ra Tam tiểu thư… không bị ảnh hưởng.”

 

Ta muốn lập tức từ hôn, bèn quyết định tung ra con át chủ bài!

 

Nếu không dứt khoát, chẳng may sau này bị liên lụy, sư tỷ khó lòng thoát thân!

 

Ta ngửa bài luôn:

 

“Đó là bởi vì… ta thường xuyên uống loại rượu này để cùng tình lang trêu đùa nhau đấy!”

 

Nói rồi, ta vừa quan sát thần sắc hắn.

 

Yến Vân Sinh vẫn cầm chiếc khăn tay dính son đỏ, nét mặt bình thản, không chút biến động.

 

Hắn lạnh lùng cất lời:

 

“Nói vậy thì… Tam tiểu thư sớm đã có người trong lòng, không hề muốn thành thân với ta.”

 

Hửm? Có hy vọng rồi!

 

Ta vội vàng thêm mắm dặm muối:

 

“Nói thẳng không giấu, tình lang của ta chính là thần y Thẩm Vô Dạng.”

 

“Chúng ta tâm đầu ý hợp, đã định chuyện trăm năm. Hôn ước giữa ta và Thế tử điện hạ, chẳng qua là phụ thân ta đơn phương sắp đặt.”

 

“Ép duyên thì chẳng ngọt, điện hạ, chi bằng hủy hôn cho rồi.”

 

Không ngờ Yến Vân Sinh lại gật đầu!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Hắn… thật sự đồng ý rồi!

 

Ta mừng rỡ vô cùng, định nhảy khỏi xe mà chuồn sớm.

 

Sau lưng, thanh âm trầm thấp của hắn từ tốn truyền đến:

 

“Tam tiểu thư đã không còn quan hệ gì với ta, vậy thì tội danh phóng hỏa thiêu kho hồ sơ Hình bộ, ta có thể đường hoàng dâng lên trước mặt Thánh thượng rồi.”

 

Chuyện Túy Hồng Lâu che giấu dư nghiệt phản tặc, suy cho cùng chỉ là lời đồn thất thiệt, hoàn toàn vô căn cứ.

 

Ta âm thầm thở phào một hơi.

 

Sư tỷ không sao, nhưng người gặp họa lại là ta.

 

Phụ thân bắt gặp ta lẻn đến thanh lâu, lập tức giận dữ, phạt ta vào từ đường chép kinh sám hối.

 

Chép kinh chép kinh, thanh tịnh lục căn.

 

Kết quả, phụ thân tới kiểm tra tiến độ, vừa cúi đầu nhìn liền suýt thổ huyết ngay tại chỗ.

 

【Yến Vân Sinh, thân thể ngươi trắng trẻo, cơ bụng rắn chắc. Trong số tất cả nam nhân ta từng gặp, ngươi là tốt nhất.】

 

Phụ thân nổi trận lôi đình, vớ lấy thước mây định đánh ta:

 

“Lâm Lộc Minh! Con có thể để cho lão tử bớt lo được một ngày không?!”

 

Ta nhảy nhót né tránh, lớn tiếng phân bua:

 

“Là Yến Vân Sinh bắt con viết đó! Phụ thân có bản lĩnh thì đi đánh hắn đi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com