Lâm Lộc Minh

Chương 3



Hôm ấy, hắn cầm trong tay một khối ngọc – chính là ngọc truyền gia mà ta thất lạc bấy lâu.

 

Ta cứ tưởng mình sơ ý đánh rơi nơi nào, nào ngờ lại bị hắn nhặt được ở kho hồ sơ Hình bộ!

 

Nhưng ta nhớ rất rõ, hôm ta phóng hỏa, căn bản không mang theo ngọc bội.

 

Một lời khó biện bạch, cuối cùng đành gật đầu đáp ứng điều kiện của hắn – ba tháng sau thành thân.

 

Lúc đó, hắn nắm tay ta, thần sắc ôn hòa, ánh mắt dịu dàng:

 

“Tam tiểu thư từng nói, nàng từng gặp vô số nam nhân, Yến mỗ chẳng có chỗ nào sánh được. Lời ấy khiến ta khó tránh nảy sinh lòng ghen tuông.”

 

“Tam tiểu thư, hay là mỗi ngày viết cho ta một phong thư tình, xem như dỗ dành ta, được chăng?”

 

Lời hắn nói nhẹ nhàng như mây, ánh mắt mềm mại như nước,

 

Thế nhưng không hiểu vì sao, ta lại cảm thấy sau lưng mình rét buốt.

 

Cuối cùng đành thuận theo, chấp thuận chuyện viết thư.

 

Phụ thân không thèm nghe ta phân trần, vừa đuổi vừa đánh.

 

Vừa đánh vừa mắng:

 

“Thế tử Yến gia là người nổi danh đoan chính, con chớ bôi nhọ danh tiết của người ta!”

 

Ta sao có thể để bị đánh không?

 

Vài bước lao tới, ta liền nhảy lên mái nhà, tránh khỏi tay ông.

 

Râu tóc phụ thân dựng ngược, trừng mắt tức giận, bất lực nhìn ta.

 

Ông đau lòng khuyên nhủ:

 

“Chỉ còn ba tháng nữa con sẽ gả cho Thế tử Yến gia, sau này là mệnh phụ danh môn, không tránh được việc quản lý hậu viện, nuôi dạy con cái.”

 

“Nếu cứ tiếp tục nghịch ngợm như vậy, đến lúc bị Yến Thế tử ghét bỏ thì biết làm sao? Con ngoan ngoãn xuống đây, học quy củ cho đàng hoàng.”

 

Gả gì mà gả!

 

Đợi sư tỷ dưỡng thương xong, ta đã sớm chuẩn bị cao chạy xa bay, biến mất không tung tích rồi.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Dù Yến Vân Sinh nắm giữ nhược điểm của ta, nhưng chỉ cần hắn không tóm được người, cũng đành bó tay.

 

Hiện giờ cứ tạm yên ổn mà đối phó, từng bước tính toán sau.

 

Ta ngồi trên mái hiên, đung đưa chân, cất giọng đều đều:

 

“Phụ thân à, sau khi mẫu thân gả cho người, chẳng phải cũng từng nhẫn nhịn học lễ nghi, quản lý hậu viện, nuôi dạy con cái đấy sao?”

 

“Thế mà người vẫn thấy không đủ tốt, cuối cùng lại nạp thiếp.”

 

“Đã có tiền lệ như thế, cớ gì người lại tin rằng nếu con nhún mình làm dáng, giả ngoan giả hiền, thì Thế tử Yến gia sẽ thực sự hài lòng?”

 

Phụ thân nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, chẳng khác gì người vừa mất sổ sinh mệnh.

 

Ta xem chừng… đã đ.â.m trúng chỗ đau nhất của ông rồi.

 

Năm phụ thân và mẫu thân gặp nhau, đúng lúc phụ thân được triều đình sai tới Cẩm Châu bình định thổ phỉ, chẳng may bị bắt cóc.

 

Chính mẫu thân trên đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hai người từ đó sinh tình, kết duyên phu thê.

 

Mẫu thân từ bỏ giang hồ, an phận nơi khuê phòng, một lòng tương trợ cho phụ thân, dạy dỗ ta khôn lớn.

 

Thế mà phụ thân ta lại nạp thiếp.

 

Người thiếp kia, chính là biểu muội thanh mai trúc mã thuở nhỏ của ông.

 

Mẫu thân dứt khoát dẫn ta rời đi, từ đó đổi tên họ ta thành Lâm Lộc Minh, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ Triệu.

 

Phụ thân mang theo gia đinh chặn đường.

 

Ông đau khổ thốt lên:

 

“A Tuyết đã bằng lòng làm thiếp, cam tâm đứng sau nàng. Vì cớ gì nàng không thể dung nạp nàng ấy?”

 

Khi ấy, mẫu thân ta rút đao khỏi vỏ, hàn quang loé lên, một chiêu c.h.é.m rụng tóc của mấy tên gia đinh chắn trước mặt.

 

Đám người kia kinh hãi đến run rẩy, bị nàng quét mắt nhìn qua, lập tức lùi ra sau như thủy triều rút.

 

Mẫu thân khinh thường cười lạnh:

 

“Chỉ bằng bọn nhát gan này, cũng dám cản ta ư?”

 

Khi ấy, phụ thân mới chợt hiểu, nếu mẫu thân ta muốn đi, ông vốn không thể giữ nổi.

 

Về sau nghe đồn, ông và vị biểu muội kia cũng chỉ được đôi ba tháng êm ấm, rồi đường ai nấy đi.

 

Sư tỷ thường lấy chuyện này giảng đạo lý cho ta.

 

Tỷ ấy nói:

 

“Sư muội, nam nhân có thể thật lòng, nhưng cái thật lòng ấy cũng có thể đổi thay trong chớp mắt.”

 

“Nếu sau này muội có thương ai, thì cứ hưởng lấy cái tình trong hiện tại, chớ vội nghe lời hứa hẹn viển vông. Bằng không, nốt chu sa cũng hóa thành m.á.u muỗi, bạch nguyệt quang rồi cũng thành hạt cơm nguội mà thôi.”

 

Ta tâm đắc khôn cùng, lấy lời ấy làm kim chỉ nam.

 

Lớn lên dưới sự dìu dắt của sư tỷ, sao có thể ngoan ngoãn gả cho Yến Thế tử làm thê tử được?

 

Chán nghe phụ thân lải nhải mấy lời sáo rỗng, ta thu dọn hành lý, một mạch tới Yến vương phủ.

 

Sư tỷ nói, triều đình đã giao chuyện điều tra dư nghiệt Túc Vương cho Yến Vân Sinh.

 

Ta dứt khoát ở lì trong phủ hắn, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, sẵn tiện hỗ trợ cho sư tỷ ra tay luôn

 

Cầm theo bức thư tình tự tay chép, ta định nhân cơ hội moi chút tin tức từ Yến Vân Sinh.

 

Tới nơi, thấy hắn đang ngồi trong thủy đình đánh cờ với một người.

 

Khi tới gần, thấy rõ người đối diện hắn là ai, ta lập tức xoay người toan bỏ chạy.

 

Yến Vân Sinh liền giữ chặt cổ tay ta, nhẹ giọng như cười mà chẳng cười:

 

“Tam tiểu thư vội vã như vậy, chẳng lẽ vì thấy lại cố nhân – Thẩm thần y – mà tình ý dâng trào, muốn lần nữa tới trước mặt ta từ hôn?”

 

Ta hận không thể dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Vô Dạng ngay tại chỗ!

 

Ta trợn mắt ra hiệu:

 

Ngươi bị bắt gặp rồi sao còn không mau chạy?

 

Thẩm Vô Dạng cúi thấp mắt, căn bản không dám nhìn ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com