Lâm Ngư

Chương 4



Tim ta khẽ run lên, bước lại gần, vỗ vỗ lên má hắn.

 

“Tỉnh táo một chút! Không được để Chu Cảnh Chỉ bắt được nhược điểm của chúng ta.”

 

Hắn theo đà ngã vào cổ ta, hơi thở nặng nề phả tới.

 

Mặt ta nóng bừng.

 

Màn kiệu bị vén lên, lúc ấy ta đã cởi áo choàng, phủ lên người Giang Phong.

 

Chu Cảnh Chỉ nhìn thấy cảnh này, đồng tử lập tức co rút, khóe miệng khẽ mở.

 

Vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Lâm Ngư, ngươi đang làm gì đó?”

 

Ta ung dung đáp: “Giang Phong say rồi, ta chăm sóc cho hắn thôi!”

 

“Cút xuống đây cho ta.” Chu Cảnh Chỉ quát, sắc mặt tối đen như than.

 

“Chu tiểu hầu gia, ngươi là ai chứ? Ta không được gần ngươi, cũng không được gần người khác luôn hả? Chi bằng ngươi đi dỗ muội muội trước đi, trông nàng ta như sắp khóc rồi kìa!”

 

Ta không hề nói đùa, sau khi Lâm Khinh Vãn bước đến, sắc mặt nàng ta thoáng hiện vẻ không thể tin nổi.

 

Hai tay nàng ta vô thức siết chặt, nhìn ta chòng chọc.

 

Sắc mặt dữ tợn.

 

Khách khứa lần lượt ra về, dòng người nhộn nhịp bắt đầu kéo tới.

 

Lâm Khinh Vãn kéo tay áo Chu Cảnh Chỉ: “Tiểu hầu gia, chúng ta đi trước đi! Bị người khác thấy thì không hay.”

 

Tiễn được hai ôn thần kia đi rồi.

 

Ta lập tức buông Giang Phong ra, dùng khăn lụa lau cổ.

 

Bị hơi thở nóng bỏng của hắn làm ướt cả rồi.

 

“Mau! Tới y quán!”

 

Giang Phong tỉnh táo hơn đôi chút, ngồi cách ta thật xa.

 

Cả người như thể sắp bay ra khỏi xe ngựa vậy.

 

Xe nảy lên, ta thấy hắn sắp ngã ra ngoài, bèn vươn tay kéo hắn lại.

 

“Sợ cái gì chứ? Ta đâu có ăn thịt ngươi.”

 

Bão bình luận: [Đại tiểu thư, có khi nào là hắn muốn ăn thịt nàng không.]

 

[Nhẫn nhịn giỏi thật đấy! Thái tử gia.]

 

[Thái tử gia có bản lĩnh nhẫn nhịn như vậy, làm gì cũng sẽ thành công thôi!]

 

7

 

Ta bị bão bình luận làm chấn động, sâu kín liếc nhìn Giang Phong.

 

Lỗi là tại ta, đúng là tạo nghiệt mà!

 

Giang Phong rũ mắt, cả người co rúm trong một góc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn nói: “Đại tiểu thư, ta sẽ không làm hại người.”

 

Thôi được, e là bão bình luận đã hiểu nhầm hắn rồi.

 

Giang Phong được đưa đến y quán để lấy máu.

 

Rút ra một bát m.á.u đầy, vậy mà hắn không rên lấy một tiếng.

 

Trên gương mặt tuấn tú, mồ hôi túa ra từng giọt li ti.

 

Ta không đành lòng bèn đưa khăn lụa cho hắn.

 

Ra hiệu hắn lau đi.

 

Hắn hơi sửng sốt, rồi cất khăn vào trong lòng.

 

Ta ra lệnh: “Không được cất, lau cho ta!”

 

Hắn lại lấy ra, bắt đầu lau mồ hôi.

 

Bão bình luận: [Đại tiểu thư quả thật rất biết huấn luyện chó.]

 

[Muốn đưa cả chó nhà mình đến cho đại tiểu thư dạy dỗ.]

 

Chó? Họ đang nói Giang Phong sao?

 

Vậy rốt cuộc Giang Phong là thái tử gia, hay là chó?

 

Ta và Giang Phong một trước một sau bước vào cửa phủ, một ấm trà lập tức bay tới. 

 

Vừa bay tới trước trán ta, đã bị Giang Phong vững vàng đón lấy.

 

“Lâm Ngư, con lăn vào đây cho ta. Mã nô quỳ bên ngoài!”

 

Ta còn chưa vào phòng, đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lâm Khinh Vãn.

 

“Tiểu hầu gia, ngài đừng trách tỷ tỷ, là vì trong lòng tỷ tỷ có ngài nên tỷ tỷ mới chọn cách hạ thấp bản thân để chọc ngài tức giận thôi.”

 

?

 

Ta mà không quay về, chắc hai kẻ kia có thể diễn luôn một vở kịch thoại bản mất.

 

Ta lấy ấm trà từ tay Giang Phong, đá cửa bước vào.

 

Ném thẳng về phía Lâm Khinh Vãn.

 

“Ta còn chưa chết, các ngươi đã khóc tang rồi à?!”

 

Ấm trà bị Chu Cảnh Chỉ dùng một chưởng c.h.é.m rơi, trà văng tung tóe khắp nơi.

 

Lâm Khinh Vãn bị dọa đến mức nín khóc, ngơ ngác nhìn ta: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi.”

 

Cha ta trừng mắt há miệng nhìn ta với hai người kia: “Các ngươi định tạo phản à?!”

 

Ta thuận thế quỳ xuống: “Cha, con không gả nữa.”

 

Bão bình luận: [Nữ phụ độc ác trâu bò thật, thân thể yếu đuối mà thật thẳng thắn dữ dội!]

 

[À không phải, tôi nói nữ chính này, tốt nhất nàng nên ngủ mở mắt đó.]

 

[Nữ chính rốt cuộc đang muốn làm cái gì thế?]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com