Lâm Ngư

Chương 5



8

 

Cha ta càng thêm kinh ngạc.

 

Ông ôm n.g.ự.c ngồi xuống, thở hắt ra một hơi rồi nói: “Con ra ngoài một chuyến, bị quỷ nhập thân rồi sao?”

 

Ta liếc nhìn Chu Cảnh Chỉ: “Người Chu tiểu hầu gia thích không phải con, mà là Lâm Khinh Vãn. Chi bằng thành toàn cho đôi uyên ương ấy đi? Đỡ phải suốt ngày khóc lóc than thở khiến người khác cũng phiền lòng.”

 

Chu Cảnh Chỉ vội nói: “Nàng còn chưa giải thích rõ chuyện với mã nô, giờ lại giở trò đảo trắng thay đen, đổ vấy lên ta. Lâm Ngư, nàng đừng có làm bậy quá mức.”

 

Mấy chữ làm bậy đó, ta đã nghe đến chai cả tai rồi.

 

Ta đảo mắt tìm kiếm, xem có món nào thuận tay không, hôm nay ta nhất định phải đấu với hắn một trận.

 

Ta nhắm trúng thanh bảo kiếm hộ quốc treo trên vách danh đường của cha ta.

 

Cha ta nhìn ra được ý định của ta, quát lớn: “Nếu con dám động đến nó thì hôm nay lập tức cút ra khỏi phủ cho ta!”

 

Chu Cảnh Chỉ hít sâu một hơi: “Lâm Ngư, ta với Khinh Vãn vô cùng trong sạch, nàng không nên nói muội muội nàng như thế.”

 

Đột nhiên, bầu trời bị một tia sáng chói mắt xé toạc, kế sau đó là tiếng sấm long trời lở đất vang rền.

 

Bão bình luận: [Úi chà, đến ông trời cũng không nghe nổi nữa rồi.]

 

[Ta~ với~ Khinh~ Vãn~ vô~ cùng~ trong~ sạch~]

 

[Câu này có vẻ dùng được cả xưa với nay đấy! Tiểu hầu gia đúng là cặn bã rõ rành rành.]

 

[Đùa chứ, kiểu nam chính như này sau này còn lập công phò tá gì đó? Được phong tướng lập tể nữa á.]

 

[Tác giả đừng yêu chiều hắn quá đáng nữa.]

 

Bên ngoài mưa như trút nước, c.h.ế.t rồi, Giang Phong vẫn đang quỳ ngoài đó.

 

Ta vừa đứng dậy, Lâm Khinh Vãn lại đột nhiên quỳ xuống: “Tỷ tỷ, nếu tỷ hiểu lầm muội vì chuyện đấy, muội nguyện thề với trời, Lâm Khinh Vãn nguyện ở lại Lâm phủ, cả đời không xuất giá.”

 

Mắt nàng ta hoe đỏ càng thêm hoe đỏ: “Nếu trái lời thề, c.h.ế.t trăm lần cũng không hối hận.”

 

Nghe cũng khá giật mình đấy.

 

Chu Cảnh Chỉ hoảng hốt, vội đỡ nàng ta dậy: “Khinh Vãn, nàng không cần phải làm khổ mình như thế.”

 

Cha ta vỗ tay: “Ôi chao, có chuyện gì nói rõ ra là được mà!”

 

“Nữ nhi của ta, ta hiểu mà! Trông nó thì có hơi ngỗ nghịch, nhưng tâm địa lại tốt. Ngươi xem, đến giờ nó vẫn chưa cầm kiếm c.h.é.m người đấy thôi! 

 

Còn cái đám mã nô gì đó, hạng người như thế, nó chỉ đùa chơi thôi. Không coi là thật đâu, không thật đâu.

 

Nó lương thiện! Giống hệt nương nó, người đẹp lòng càng đẹp.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

9

 

Nhàm chán!

 

Ta xoay người toan bỏ đi.

 

Lâm Khinh Vãn vốn đang quỳ, bỗng ôm chầm lấy chân ta, khóe mắt đỏ ửng: “Tỷ tỷ, xin tỷ đừng giận muội.”

 

Xong chưa vậy?

 

Ngươi tự diễn là được rồi, còn trông mong người khác diễn kịch cùng nữa hả!

 

Ta tung một cước đá nàng ta văng ra!

 

Chu Cảnh Chỉ bước tới định kéo tay ta, ta quay sang giáng cho hắn một cái tát.

 

Tiếng bốp vang lên, hắn đứng ngây như tượng.

 

Thuận tay mà thôi!

 

Ta nhìn hắn, cất lời:

 

“Chu Cảnh Chỉ, rốt cuộc ngươi muốn gì? Rõ ràng hai người các ngươi tình ý tương thông, lại còn tới trêu chọc ta, muốn thấy ta biến thành trò cười ư? Ta là món đồ chơi của các ngươi sao? Ta không muốn cản trở các ngươi bên nhau, nói thật đó, từ hôn đi!”

 

Dường như Chu Cảnh Chỉ thoáng ngẩn người, hắn nắm lấy tay áo ta nhưng bị ta hất ra, chỉ nắm được khoảng không.

 

Bão bình luận: [Trời ơi tay đ.ấ.m chân đá kìa!]

 

[Nữ phụ độc ác như thế này mới đã!]

 

[Chu Cảnh Chỉ nói cảm ơn chưa đấy?]

 

Cha ta đứng phía sau giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng vẫn lo giải vây cho ta.

 

“Chắc là Ngư Nhi vội vào nhà xí, đúng, vội đi nhà xí ấy mà.”

 

Tiểu tư che dù, ta kéo tay Giang Phong: “Kẻ ngốc cũng biết mưa phải vàonhà tránh.”

 

Hắn lại nói: “Đại tiểu thư, ta có gây phiền toái cho người không?”

 

“Không hề, ngươi giúp ta trừ đi một mối phiền phức thì có.”

 

Tịch biên gia sản thì cứ tịch đi, ta bán sạch tài sản trước, rồi cùng cha về quê sống ẩn cư chẳng phải là được rồi sao?

 

Dù gì vịt xào tương, gà rán muối, bánh chưng, bánh đường gì đó ở kinh thành, ta cũng đã ngán đến tận cổ rồi.

 

Để Chu Cảnh Chỉ và Lâm Khinh Vãn ở đây tiếp tục cuộc yêu hận tình thù đi!

 




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com