Lạc Thanh Lưu rời kinh thành hơn mười ngày, vừa xử lý xong công vụ trở về cung thì thuộc hạ mang đến một chồng giấy nhỏ.
Đều là giấy nhắn của Tùy Anh, nội dung mỗi tờ đều giống nhau: nàng muốn hẹn gặp hắn.
Phùng Gia Ấu không có ở kinh thành, Lạc Thanh Lưu thấy nàng gấp gáp như vậy, nghĩ rằng có thể nàng gặp khó khăn, liền vội vàng rời cung, đến phủ Trấn Quốc Công.
Lúc này đã là giờ Hợi ba khắc, Tùy Anh vừa mới cho nha hoàn ra ngoài, tắt đèn và lên giường nằm. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.
Nàng bật dậy ngay, chạy ào đến phía cửa sổ sau.
Đẩy mở cửa sổ, thấy đúng là Lạc Thanh Lưu, Tùy Anh đặt tay lên ngực thở phào một hơi:
“Huynh làm ta sợ muốn chết!”
Lạc Thanh Lưu cũng bị dọa, bởi nàng để xõa tóc, chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ này của nàng, Hắn chưa từng thấy nàng như vậy, nhất thời đầu óc trống rỗng, chỉ còn vang lên bốn chữ “không được nhìn bậy.”.
Hắn vội dời ánh mắt sang chỗ khác, nhờ ánh trăng lại trông thấy trên bàn dưới cửa sổ bày đầy sách vở.
Giống như sách binh pháp.
Gió lạnh thổi tới, Tùy Anh run lên vì rét, vội vàng đi lấy áo choàng:
“Chờ ta một chút.”
Đợi nàng khoác thêm chiếc áo dày rồi quay lại, Lạc Thanh Lưu mới tiếp tục nhìn nàng:
“Tùy tiểu thư, cô tìm ta gấp như vậy, hẳn phải biết ta có thể sẽ tới gõ cửa sổ chứ?”
Tùy Anh dựa vào bệ cửa sổ, nói:
“Không phải việc đó. Ta lo huynh đột nhiên mất liên lạc mười mấy ngày là vì gặp chuyện giống lần trước, mắc kẹt trong hang rắn không ra được. Mà bây giờ Tạ Trấn phủ đang ở Tây Bắc, không tới cứu huynh được.”
“Ta thường xuyên làm việc bên ngoài, rời kinh hơn mười ngày không có gì lạ cả.”
Cái lạ là, trong cả quãng thời gian ấy, hắn chưa từng nhận được nhiều giấy nhắn riêng không liên quan đến công vụ như vậy. Hắn nói tiếp
“Huống chi, dù có rơi vào hang rắn thêm lần nữa, ta cũng có thể tự cứu mình. Cô không cần lo cho ta.”
Ở thành hoang Nam Cương ấy, hắn đã nhặt lại được phần lớn dũng khí từng đánh mất khi xưa.
Trước đây, hắn chỉ muốn giữ khoảng cách với Tùy Anh để tránh tự làm khổ mình. Còn bây giờ, hắn không sợ làm bạn với nàng nữa.
Tương lai khi nàng xuất giá, hắn vẫn có thể tặng nàng một món quà thật lớn. Đối với hắn, làm được điều đó đã là sự dũng cảm rất lớn.
Ngoài điều này ra, hắn sẽ không tiến thêm một bước nào nữa.
Đó không phải là dũng cảm, mà là ích kỷ.
Tùy Anh gật đầu:
“Vậy thì tốt.”
Lạc Thanh Lưu quay lại chuyện chính:
“Vậy cô tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì?”
Ban đầu, Tùy Anh muốn tìm hắn để giải thích về mối quan hệ giữa nàng và Diệp Thích Chu, nhưng dần dần lại thấy điều đó không còn quan trọng nữa:
“Ta tìm huynh là để nói với huynh, chuyện huynh là hoạn quan, ta thật lòng không để ý… Dù có để ý, thì cũng chỉ là vì trước đây ta từng rất ghét hoạn quan, mà cuối cùng ta lại thích chính loại người mà ta ghét nhất. Chuyện đó khiến ta cảm thấy hơi kỳ lạ thôi…”
Nói xong, nàng chăm chú nhìn Lạc Thanh Lưu.
Hôm đó, khi nhận ra Lạc Thanh Lưu thích mình, nàng cảm thấy bối rối vô cùng, đến mức không dám mở miệng nói chuyện, sợ làm tổn thương hắn.
Còn bây giờ, khi nàng chủ động bày tỏ tâm ý, bỗng thấy chẳng còn băn khoăn gì nữa.
Lạc Thanh Lưu nhẩm đi nhẩm lại câu nói thẳng thắn của nàng trong đầu hai lần, cuối cùng cũng hiểu được nàng đang nói gì.
Hắn đứng ngây người tại chỗ.
“Huynh không tin sao?”Tùy Anh tuy chỉ mới nhận ra vài ngày trước, nhưng nàng biết rõ rằng mình không phải mới động lòng gần đây.
Có thể là từ cái lần cùng nhau quay đầu trở lại khi đang bỏ trốn, hoặc cũng có thể sớm hơn nữa…
Lạc Thanh Lưu hoàn hồn, phản ứng đầu tiên là nghĩ Thẩm Thời Hành đã kể cho nàng biết chuyện hắn bị giam trong cung rồi biến thành hoạn quan.
Nàng đang bù đắp cho hắn, hay đang thương hại hắn?
Không nói lời nào, Lạc Thanh Lưu quay người bỏ đi.
“Nè!” Tùy Anh vươn tay định kéo lại, nhưng bị khung cửa sổ ngăn cản. Nàng không dám gọi to, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn tung người lên mái nhà, thoắt cái đã biến mất.
Rời khỏi phủ Trấn Quốc công, đầu óc Lạc Thanh Lưu dường như tỉnh táo hơn đôi chút.
Nhìn vẻ mặt nàng khi nói, không giống như đã biết sự thật. Nàng vốn không giỏi che giấu cảm xúc.
Vậy thì những gì nàng nói đều là thật lòng?
Máu trong người Lạc Thanh Lưu dường như đông cứng lại trong giây lát, buộc hắn phải dừng bước.
Không kiềm chế được, hắn quay đầu, tốc độ trở về nhanh hơn cả lúc bỏ chạy.
Tùy Anh đang tức giận dậm chân, thấy hắn quay lại, nàng bất chấp việc có thể kinh động đến hộ vệ trong phủ, lớn tiếng mắng:
“Ta nói ta thích huynh, sao huynh lại làm như bị sỉ nhục vậy chứ?”
Khiến nàng không khỏi nghi ngờ, lẽ nào đều do nàng tự suy diễn rồi đơn phương?
Lạc Thanh Lưu chăm chú nhìn khuôn mặt giận dữ của nàng, rốt cuộc chắc chắn: hắn đã hiểu lầm.
Không phải bù đắp, không phải thương hại. Nàng thật tâm.
chắc chắn rằng mình đã hiểu lầm. Nàng không muốn bù đắp, cũng không Niềm vui như trút xuống sau bao năm nén lại, nhưng xen lẫn trong đó là chua xót khó tả.
“Lạc Thanh Lưu!” Tùy Anh thật sự tức giận.
Dẫu sao nàng cũng là con gái, lần đầu tiên thổ lộ tình cảm với một chàng trai, vậy mà người đó lại hững hờ, tỏ ra như chẳng để tâm.
Lạc Thanh Lưu cố nén cảm xúc, ánh mắt vẫn lẩn tránh, nhưng giọng nói lại kiên định:
“Tùy tiểu thư, ta khuyên cô nên sớm từ bỏ, hai chúng ta là không thể.”
Tùy Anh nói:
“Ta đã nói rồi, ta không quan tâm chuyện huynh là…”
Lạc Thanh Lưu ngắt lời nàng:
“Cô không thể từ bỏ phủ Trấn Quốc công, còn ta, cũng không thể từ bỏ những gì đã gây dựng bao năm ở Thập Nhị Giám. Thân phận của chúng ta định sẵn rằng chúng ta không thể nào có kết cục tốt đẹp.”
Nói xong, hắn nắm chặt tay, ép bản thân quay lưng rời đi.
“Sau này, nếu không có chuyện quan trọng, đừng tìm ta nữa.”
—
Lạc Thanh Lưu trở lại hoàng cung, trước khi về phòng lại bị người chặn lại:
“Thiếu giám, Đốc công mời ngài.”
Hắn liền đến gặp Từ Tông Hiến.
Đã qua giờ Tý, nhưng Từ Tông Hiến vẫn ăn mặc chỉnh tề ngồi trong thư phòng, trên án chất đầy tấu chương.
Nhưng trong tay ông lại không phải tấu chương, mà là một phong mật thư.
Lạc Thanh Lưu nhìn hoa văn trên giấy, liền nhận ra đây là mật thư hắn gửi mấy ngày trước, nội dung điều tra vụ Bố chính sứ Hồ Quảng bị tố cáo tham ô ngân quỹ cứu trợ thiên tai.
Hắn cúi người hành lễ:
“Đốc công, có vấn đề gì sao?”
“Không có. Ngươi làm việc ta há lại không yên tâm.” Từ Tông Hiến đặt mật thư xuống, cầm một tấu chương khác từ Nội Các, “Tám năm nay, kể cả hai năm đầu khi mới nhậm chức, số lần ngươi làm sai có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Lạc Thanh Lưu cười đáp:
“Có ngài tận tình chỉ dạy, người ngu dốt mấy cũng khó mà sai sót.”
Năm ấy, khi được cứu ra khỏi tử lao, hắn chỉ mới mười sáu tuổi, xuất thân giang hồ, hoàn toàn không biết gì về triều chính. Chính Đốc công đã kiên nhẫn chỉ bảo, dìu dắt hắn trở thành tâm phúc, giao phó trọng trách.
Bởi vậy, Lạc Thanh Lưu đối với vị Đốc công này là phức tạp vô cùng: vừa kính sợ, vừa cảm kích.
Lại càng hiểu rõ, lần này Từ Tông Hiến nhắc đến “tám năm”, chính là đang dỏ hỏi rằng hắn có muốn bước từ bóng tối ra ánh sáng hay không.
Tào Tung đã chết, Từ Tông Hiến mất đi một lá chắn.
Tề Phong cũng chết, lại mất thêm một đồng minh quan trọng.
Đã đến lúc Lạc Thanh Lưu hắn phải bước ra ánh sáng chắn gió che mưa thay ông ấy.
Đúng như dự đoán, Từ Tông Hiến đặt tay lên chồng tấu chương trước mặt:
“Trước đây ta từng hỏi ngươi về giao ước mười năm của chúng ta. Nếu đã không định rời đi sau khi giao ước kết thúc, chi bằng sớm chuyển sang Ti Lễ Giám, danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh ta, học thêm vài việc mới. Đợi một hai năm ngươi quen việc, tạo chút tiếng tăm, ta sẽ từng bước nâng ngươi lên vị trí Bỉnh bút.”
Lạc Thanh Lưu cúi đầu cung kính, muốn nói “Mọi việc đều theo sắp xếp của Đốc công.” Nhưng lời ấy mắc lại trong cổ họng, chần chừ một lúc, cuối cùng chỉ đáp:
“Vâng.”
Từ Tông Hiến nhìn hắn đầy thâm ý:
“Thanh Lưu, ngươi đang do dự.”
Lạc Thanh Lưu giải thích:
“Thuộc hạ chỉ là…”
Từ Tông Hiến ngắt lời:
“Ngươi vẫn không cam lòng. Vẫn muốn chờ mãn hạn ước mười năm, rồi rời khỏi Thập Nhị Giám, lấy lại tự do?”
“Từ lâu thuộc hạ đã không còn suy nghĩ ấy.”
Lạc Thanh Lưu nghiêm túc nói;
“Trước đây ngài từng so sánh thuộc hạ với Tạ Trấn phủ, rằng cả hai đều bị ép buộc ở lại triều đình. Chắc ngài cũng nhận ra, sau khi trở về từ Điền Nam, Tạ Trấn phủ đã tìm được ý nghĩa của việc làm quan, thuộc hạ cũng vậy… Nếu thiên hạ không yên, thì tự do cũng chỉ là chuyện viển vông.”
Từ Tông Hiến đã nhìn ra thay đổi của Tạ Lãm, nên đương nhiên càng hiểu rõ sự biến chuyển trong lòng Lạc Thanh Lưu:
“Vậy ngươi…”
Lạc Thanh Lưu ngập ngừng:
“Thuộc hạ… thuộc hạ chỉ cảm thấy mình phù hợp với bóng tối hơn.”
Từ Tông Hiến bông đùa:
“Để tiện bề rời cung, trèo tường phủ Trấn Quốc Công sao?”
Lạc Thanh Lưu giật mình, ngẩng đầu lên.
“Trước khi cứu ngươi ra khỏi lao, ta đã biết duyên nợ giữa ngươi và con bé ấy.”
Đây cũng là lý do Từ Tông Hiến chọn cứu hắn rồi dốc sức bồi dưỡng.
Lạc Thanh Lưu có vài phần giống ông.
“Cũng tốt thôi. Cô cháu gái của Tùy Kính Đường ngang ngược từ bé, từng vì giành giật một kép hát mà đánh con trai của Trình Hầu gia suýt chết, khiến lão Tùy bị luận tội tơi bời — ta vẫn còn nhớ rõ chuyện đó. Tiếng tăm như thế thì mãi vẫn không lấy chồng cũng dễ hiểu, sẽ chẳng ai nghi ngờ đến ngươi…”
Lòng bàn tay Lạc Thanh Lưu túa mồ hôi lạnh, hắn vén tà áo, quỳ xuống trước mặt ông:
“Đốc công, thuộc hạ nguyện ý tiến vào Ti Lễ Giám.”
Từ Tông Hiến nhìn hắn:
“Ngươi đang sợ sao? Cho rằng ta dùng con bé để khống chế ngươi?”
Lạc Thanh Lưu cúi đầu:
“Thuộc hạ không dám.”
Từ Tông Hiến nói rất nhẹ nhàng:
“Ngươi muốn tiếp tục ẩn mình trong tối, được, ta không phản đối. Nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi không thể ở đó mãi được. Nhiều nhất là năm, sáu năm nữa thôi, khi con trai ta đã đứng vững trong Nội Các, ta sẽ dần rút lui. Nếu ngươi không muốn ngồi vào vị trí này, ta chỉ có thể chọn Lương Thiên. Trước nay hắn vẫn luôn ganh ghét ngươi đấy.”
Lạc Thanh Lưu kinh ngạc:
“Ngài thực sự muốn rút lui sao?”
Trước đây, Đốc công từng nhắc tới chuyện này, rằng nếu ông không rút, sự phát triển của Lý Tự Tu trong Nội Các sẽ bị hạn chế.
Phùng Hiếu An sẽ không làm mưu sĩ cho Lý Tự Tu nữa và thậm chí, phe phái của Phùng Hiếu An còn cản trở y.
Bởi vì Ti Lễ Giám và Nội Các là hai thế lực luôn kiềm chế lẫn nhau, nhằm tạo sự cân bằng. Nếu cha con Từ Tông Hiến cùng nắm giữ vị trí cao trong hai cơ quan này, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ. Toàn bộ quyền lực của Đại Ngụy chẳng khác nào nằm gọn trong tay họ. Điều này vô cùng nguy hiểm.
Nhưng khả năng Lý Tự Tu có thể trở thành Thủ phụ Nội Các vẫn chưa chắc chắn. Trong khi đó, Từ Tông Hiến đã là người nắm giữ quyền lực cao nhất của Ti Lễ Giám.
Chỉ để đánh cược vào một khả năng có thể xảy ra với con trai mà ông lại sẵn sàng từ bỏ quyền cao chức trọng—ván cược này, thật sự quá lớn.
Từ Tông Hiến đặt tấu chương trong tay xuống, cười khổ:
“Ngươi không tin đúng không? Cả con trai ta cũng không tin. Cho nên nó vào nội các, chỉ chăm chăm muốn cải cách muối, hoàn toàn không nghĩ đến việc tiến xa hơn…”
Ông ngừng lại, nâng tay bảo Lạc Thanh Lưu đứng dậy rót cho mình một chén trà:
“Nói thật, ta rất khâm phục Phùng Hiếu An. Người này có vẻ yếu đuối trong tình cảm, nhưng chí hướng lại vô cùng kiên định. Dù rơi vào cảnh khốn cùng thế nào, ông ta vẫn luôn lấy thiên hạ làm gốc.”
Những người như vậy, triều đại nào cũng có, nhưng chưa bao giờ là số đông.
Từ Tông Hiến nay đã gần năm mươi, cái tuổi nhìn thấu nhiều chuyện trên thế gian. Ông biết quá rõ rằng, để giữ vững một tín niệm suốt cả đời là chuyện khó khăn đến nhường nào.
Sinh ra trong thời đại đen tối, ông từng mang trong mình bầu nhiệt huyết, mơ ước đề danh bảng vàng, quan cao chức trọng để quét sạch u ám triều cục.
Nhưng từ sau thảm án của thư viện, nếu không phải vì biết Lý Thanh Vãn sinh cho mình một đứa con, ông thậm chí đã từng nghĩ đến việc tự kết liễu đời mình.
Những năm tháng sau đó, ông sống lay lắt trong cung thẳm chỉ vì mong muốn duy nhất là được gặp lại mẹ con họ một lần.
Từ Tông Hiến nhận chén trà Lạc Thanh Lưu đưa tới:
“Đêm Thượng Nguyên hôm ấy, ta đứng bên cửa sổ nhìn Tự Chi bế thánh thượng bước đi giữa đám đông. Trong đầu ta bỗng hiện lên hình ảnh Tự Chi hồi năm sáu tuổi…
Hôm đó là thọ yến của Thái hoàng thái hậu, phu nhân của ta dẫn Tự Chi vào cung. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy con trai mình, nhưng đáng tiếc nó đã ngủ mất, ta không thể nói với nó một câu nào…”
Từ Tông Hiến mãi mãi không quên được ngày hôm đó. Lý Thanh Vãn bế con trai đến trước mặt ông, lấy cớ bị lạc mất cung nữ, nhờ ông bế hộ một lát.
Khi Từ Tông Hiến ôm lấy con trai, đôi tay ông run rẩy không ngừng.
Sau đó, ông theo Lý Thanh Vãn, cùng đi qua con đường hành lang dài dằng dặc.
Lúc ấy mắt Từ Tông Hiến đỏ hoe, cảm thấy cuối cùng mình đã mãn nguyện, đời này không còn gì hối tiếc, thì Lý Tự Tu đang ngủ trên vai ông chợt nói mớ một câu.
Ông lắng tai thật kỹ, và nghe thấy cậu bé thì thầm: Đường xa tít muôn nẻo gian truân, dẫu lên xuống vẫn phải kiếm tìm*.
*Hai câu thơ trích từ bài Ly Tao của Khuất Nguyên, thể hiện ý chí kiên định, không ngại gian nan, không bỏ cuộc trên con đường tìm kiếm chân lý, lý tưởng, hoặc đạo lý cao cả. Dù con đường phía trước dài đằng đẵng, khó khăn trùng trùng, người nói vẫn sẽ không ngừng nỗ lực và tìm tòi đến cùng.
Ly Tao là tác phẩm tiêu biểu của Khuất Nguyên, là bài thơ lãng mạn-trữ tình-tự thuật đầu tiên và lớn nhất trong lịch sử văn học Trung Quốc. Ly Tao nổi tiếng đến mức người Trung Quốc về sau coi đó là đại biểu của thơ ca.
“Đường xa tít muôn nẻo gian truân…”
Từ Tông Hiến xoa nhẹ chén trà lẩm nhẩm câu thơ, rồi ngước lên cười với Lạc Thanh Lưu:
“Khoảnh khắc đó, ta nhìn con đường hành lang dài thăm thẳm phía trước, trong lòng lại bừng lên hy vọng. Con trai ta sớm muộn gì cũng sẽ bước vào quan trường. Trên con đường dài đằng đẵng này, nếu ta bế nó tiến thêm một bước dài, tương lai nó sẽ bớt được một bước ngắn…”
Lạc Thanh Lưu lặng lẽ đứng cạnh, lắng nghe câu chuyện của ông, lĩnh ngộ điều ông muốn truyền đạt.
Nếu vài năm nữa Đốc công thực sự rút lui, hắn nhất định phải giành lấy vị trí này. Bằng không, hắn sẽ không còn chỗ đứng trong Thập Nhị Giám.
Hắn có thể chuyển đến Huyền Ảnh Ti theo Tạ Lãm, còn thường xuyên gặp được Tùy Anh, nhưng khi đó những việc hắn có thể làm sẽ giảm đi rất nhiều.
Đặc biệt khi nghĩ đến những cuốn binh pháp trên bàn của Tùy Anh… Ngay cả nàng cũng bắt đầu nghĩ đến việc tiến lên phía trước, thì sao hắn có thể thụt lùi?
Huống hồ, tương lai phủ Trấn Quốc Công còn nhiều trắc trở. Nếu hắn tiến lên thêm một bước dài, Tùy Anh cũng sẽ bớt đi phần gánh nặng.
Đang ngẫm nghĩ, lại nghe Từ Tông Hiến chậm rãi nói:
“Phải rồi, đêm đó, ta còn thấy ngươi đứng dưới Ngư Diệu Lâu, ngẩng đầu nhìn tầng lầu của quán trà nơi phu nhân ta đang ngồi, nhìn rất lâu.”
Lạc Thanh Lưu vội giải thích:
“Thuộc hạ chỉ là…”
“Chỉ là tận mắt chứng kiến ta và phu nhân gặp nhau khó khăn như vậy, trong lòng lo sợ, không muốn liên lụy đến Tùy tiểu thư.”
Từ Tông Hiến đứng dậy. Lạc Thanh Lưu bước tới đỡ ông.
Ông lại vỗ vỗ vai hắn:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Khó khăn của chúng ta thực ra là vì Tự Chi. Nếu Tự Chi là tên ăn chơi trác táng, dù ta có công khai hắn là con trai mình, ngang nhiên ở bên mẫu thân nó, ai có thể làm gì được ta?”
Thân là thủ lĩnh tàn bạo của hoạn đảng, giẫm lên vô số xác người để lên cao, Từ Tông Hiến vốn đã định sẵn bị người đời nguyền rủa, há còn bận tâm đến thanh danh?
“Nhưng mục tiêu của Tự Chi là Nội Các. Nó không được phép có vết nhơ. Vì thế ta và mẹ nó mới phải cẩn trọng như vậy.”
Lạc Thanh Lưu đã hiểu.
Những năm gần đây, quan hệ cha con giữa Đốc công và Lý Tự Tu khá căng thẳng.
Lý Tự Tu cho rằng Đốc công bị quyền lực làm mờ mắt, xem y như con cờ. Còn Đốc công, dù khéo ăn nói, nhưng hiếm khi biện giải cho mình, hóa ra là để Lý Tự Tu không cảm thấy áy náy.
“Còn ngươi và Tùy tiểu thư không có phiền phức như vậy, ngươi sợ cái gì?”
…
Lạc Thanh Lưu rời thư phòng của Từ Tông Hiến.
Khi đi lại trong cung, hắn luôn cải trang thành một thái giám cấp thấp không bắt mắt, gặp người liền ngoan ngoãn đứng lại cúi đầu khiêm nhường.
Nhưng đêm nay, vì tâm sự chất chứa, hắn không để ý đến Kim Ngô Vệ đang tuần tra.
Trong đêm tĩnh lặng, sự khác thường của hắn lại càng gây chú ý.
Kim Ngô Vệ thấy bóng dáng hắn khả nghi liền lớn tiếng quát:
“Đứng lại!”
Lạc Thanh Lưu không ngừng bước, cũng không quay đầu, chỉ rút thẻ bài Từ Tông Hiến vừa giao cho, giơ ra phía sau.
“Ti Lễ Giám, Lạc Thanh Lưu.”
Đám Kim Ngô Vệ không biết Lạc Thanh Lưu là ai, nhưng nhận ra kiểu dáng đặc biệt của thẻ bài này, liền đồng loạt cúi rạp người, cung kính tiễn bước.
—
Tùy Anh trước nay nào chịu nghe lời Lạc Thanh Lưu, vẫn cứ kiên nhẫn viết những mẩu giấy nhỏ hẹn gặp mặt.
Hắn không hồi đáp, cũng không đến.
Dần dà, Tùy Anh thôi không viết nữa, nhưng lại bắt đầu sai người mang những món đồ nho nhỏ đến điểm liên lạc của hắn.
Đa phần là những vật linh tinh nàng tiện tay mua được trong lúc đi chơi.
Thấy không bị trả lại, nàng càng thêm chăm chỉ, đôi khi ăn được món điểm tâm ngon, cũng phải gói hai miếng mang qua.
Chỉ trong mười mấy ngày, trên bàn trong phòng Lạc Thanh Lưu đã chất đầy những món đồ nho nhỏ ấy.
Đêm đến, hắn chống cằm, tay kia lật qua lật lại một món trong mớ quà nhỏ ấy.
Hắn biết mình nên ngăn nàng lại. Bởi nếu cứ tiếp diễn, e rằng điểm liên lạc giấu suốt tám năm chưa từng sơ hở sẽ bị lộ mất.
Nhưng mà… dù người ngoài có nhìn thấy những thứ này, cũng đâu thể ngờ nơi đây là điểm liên lạc cấp cao nhất của Thập Nhị Giám.
Và dù có nguy cơ bại lộ, Lạc Thanh Lưu cũng không đành lòng cắt đứt.
Từng món đồ nho nhỏ nàng gửi đến, tựa như từng khối đá lớn, dần dần lấp đầy hố sâu vô hình trong lòng hắn.
Ý chí vốn đã chẳng kiên định, nay lại càng chao đảo dữ dội.
Cuối cùng, hắn không khống chế nổi bản thân, chạy đến phủ Trấn Quốc Công lần nữa.
Hắn muốn khuyên Tùy Anh, khuyên nàng từ bỏ.
Nếu không, hắn mãi mãi chẳng cách nào dứt lòng.
…
Đã qua giờ Tý, Tùy Anh bỗng giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn.
Hình như nàng nghe thấy tiếng chuông đinh đang.
Là cái chuông nhỏ nàng vẫn quen dùng, ban đầu để giám sát Tùy Tư Nguyên học hành, ngăn cậu lén lút bỏ trốn. Hồi ở Đô Ti Điền Nam, nàng cũng dùng nó để trị Lạc Thanh Lưu. Sáng nay nhớ lại chuyện cũ, nàng đã mang chuông qua tặng cho hắn.
Tiếng chuông tuy nhỏ, nhưng vì quá quen thuộc, Tùy Anh nhận ra ngay.
Nàng bước đến cửa sổ, đẩy ra nhìn, lại chẳng thấy ai.
“Thanh Lưu?” Tùy Anh dựa lên bậu cửa nhìn quanh, hạ giọng gọi, “Là huynh sao?”
Không có tiếng đáp lại.
Tùy Anh thôi không ngó nghiêng nữa, tay giữ cửa sổ, nói:
“Ta nghe nói, huynh đã vào Ti Lễ Giám, từ nay không thể tự do như trước, cơ hội chúng ta gặp nhau sẽ càng ít. Giờ huynh còn muốn tránh ta sao?”
Vẫn không có ai trả lời.
Tùy Anh càng buồn bã, tự nhủ chắc mình nghe nhầm thôi.
Vừa định khép cửa lại, thì một bàn tay bất ngờ vươn từ bên trái ra, giữ chặt mép cửa.
Tùy Anh mừng rỡ, muốn mở cửa ra, lại bị hắn đè lại.
Qua lớp giấy cửa, nàng nghe thấy tiếng hắn thở dài:
“Tùy tiểu thư, cô có biết, cô đang tự chuốc khổ không?”
“Ta tự chuốc khổ hồi nào? Huynh đẩy khổ vào miệng ta thì có! Ta nói rồi, ta không để tâm huynh là hoạn quan, cũng chẳng ngại không thể gặp mặt thường xuyên. Ta đâu phải loại nữ nhân suốt ngày nhàn rỗi ngồi trong khuê phòng oán thán…”
Giọng nàng đầy ấm ức:
“Người ta thích cũng thích ta, ta vốn dĩ vui mừng lắm. Vậy mà chẳng hiểu vì cớ gì huynh hết lần này đến lần khác lẩn tránh ta, mở miệng là nói chúng ta không thể, còn quay sang trách ta tự làm khổ mình?”
Lạc Thanh Lưu tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.
Hắn đến để khuyên nàng, vậy mà chỉ vài lời của nàng đã khiến hắn gần mềm lòng.
Hồi lâu sau, hắn mới cất lời:
“Bây giờ cô không để tâm, nhưng ngày tháng lâu dài…”
Tùy Anh ngắt lời hắn:
“Nếu sau này ta để tâm thì ta bỏ huynh là được chứ gì. Ta đi lấy người khác, tìm một người đàn ông bình thường, sống ngọt ngào vui vẻ, sinh con dưỡng cái. Thế thì huynh còn lo cho ta làm gì? Chẳng phải nên tự lo cho mình hơn hay sao?”
Lạc Thanh Lưu: “…”
Được lắm. Nghĩ theo lời nàng, hắn liền thấy không thở nổi.
Lập tức quay người đối diện cửa sổ, kéo phăng mở cửa ra.
Tùy Anh thấy Lạc Thanh Lưu bị nàng chọc tức đến nỗi môi cũng run run, vội vàng giải thích:
“Huynh đừng giận. Thấy huynh cứ mãi không chịu để ý tới ta, ta buồn quá mới hẹn Thẩm Thời Hành đi uống rượu. Mấy lời vừa rồi là hắn dạy ta nói đó.”
Đáng chết, Thẩm Thời Hành! Dám nói mình từng viết về yêu hận tình thù của hoạn quan, còn nghiên cứu suốt nửa năm, tự nhận hiểu rõ tâm tư hoạn quan hơn ai hết.
Còn bảo đảm Lạc Thanh Lưu nghe được lời này, chắc chắn sẽ không né tránh nàng nữa.
Phải rồi, không né nữa… mà muốn chém chết nàng luôn.
Tùy Anh thấy Lạc Thanh Lưu đen mặt không nói gì, sợ hắn giận mà bỏ đi, vội vàng nhoài người ra nắm lấy cánh tay hắn:
“Huynh hiểu ta quá mà, hẳn phải biết ta không phải loại người như vậy.”
Lạc Thanh Lưu bị nàng níu lấy, chẳng hề giãy ra.
Bình tâm lại, hắn nói:
“Ta thật mong cô là loại người như vậy.”
Hắn đã không phải khó xử đến thế.
“Tùy tiểu thư, tâm nguyện bấy lâu nay của ta là mong cô cả đời an nhiên tự tại, muốn gì được nấy.”
Lạc Thanh Lưu nắm lấy cổ tay nàng, gỡ bàn tay nàng khỏi tay mình, cúi đầu, không dám nhìn nàng.
“Ta không muốn tự tay phá hủy tâm nguyện của mình.”
Hắn đã mất đi tự tại, cũng trải qua quá nhiều điều không như ý. Hắn hy vọng Tùy Anh có thể sống trái ngược với mình, thắng được tất cả những thứ hắn đã thua.
Hai người họ, nhất định phải có một người chiến thắng.
Lạc Thanh Lưu vừa quay người, liền bị Tùy Anh kéo lại. Lần này, nàng nắm lấy bàn tay hắn, tha thiết hỏi:
“Nhưng điều ta mong muốn chính là huynh, huynh có bằng lòng thành toàn cho ta không?”
Lạc Thanh Lưu: “…”
Tùy Anh không buông tha:
“Đây chẳng phải tâm nguyện của huynh sao? Huynh nói đi, có bằng lòng hay không?”
“Ta…”
Tê liệt từ bàn tay bị nàng nắm lan ra toàn thân, Lạc Thanh Lưu không cách nào nhúc nhích, cũng chẳng thể thốt ra một chữ “không”.
Hắn lại thở dài.
Biết rõ là sai, nhưng dù hắn cố ép mình nhẫn tâm đến đâu, cũng không thể đẩy nàng ra.
Hắn thực sự không nỡ.