Lãm Phương Hoa

Chương 106: Ngoại truyện 1 – Tùy Anh x Lạc Thanh Lưu (Thượng)



Sau Tiết Thượng Nguyên, Tạ Lãm chính thức nhậm chức Trấn phủ của Bắc Trấn Phủ Ti thuộc Huyền Ảnh Ti.

Do lập công mà bị thương, thương thế vẫn chưa bình phục, Thẩm Khâu đặc cách cho phép hắn tịnh dưỡng thêm một thời gian.

Mấy ngày sau, Tạ Lãm cùng Phùng Gia Ấu khởi hành đi Tây Bắc.

Trên quan đạo ngoài thành, Tùy Anh nhìn theo cỗ xe ngựa ngày một xa, đoạn thở dài:

“Đường xá xa xôi, lại ngồi xe ngựa, chuyến này đi về, ít nhất cũng phải hai ba tháng.”

Lạc Thanh Lưu cũng dõi mắt nhìn về xa:

“Ta tưởng cô sẽ theo họ đến thành Hắc Thủy chơi một chuyến.”

Tùy Anh vốn không thích nơi đông đúc, nhưng tính tình nàng phóng khoáng, mê ngao du, thường không chịu ngồi yên ở kinh thành, chỉ thích nay đây mai đó.

“Nếu là trước đây, chắc chắn ta đã đi theo rồi.” Tùy Anh thở dài, “Nhưng giờ ta phải ở nhà trông chừng Tư Nguyên…”

Như lời hứa của Phùng Gia Ấu dạo trước, Tùy Tư Nguyên đã bắt đầu theo Lý Tự Tu sửa soạn bài vở.

Đêm qua, trước khi lên đường đi Tây Bắc, Tạ Lãm đặc biệt gọi Tùy Tư Nguyên sang Phùng phủ, ném cho cậu một thanh đao, bảo cậu tập làm quen trước, đợi hắn quay về sẽ dạy chiêu thức.

Nhắc đến là Tùy Anh lại đau đầu:

“Nó chẳng coi Tạ Trấn phủ ra gì, ta mà không trông, có khi nó bẻ gãy luôn cả thanh đao, nói gì đến làm quen.”

Lạc Thanh Lưu đáp:

“Cô đừng lo, đợi Tạ Trấn phủ trở về, tự khắc sẽ trị được cậu ấy.”

“Thế nên ta mới lo đó!” Tùy Anh giờ đã rõ Tạ Lãm nghiêm khắc đến nhường nào, “Cái đồ trời đánh đó nếu lỡ làm gãy đao của Tạ Trấn phủ thật … Nó hoàn toàn không hiểu được mức độ nghiêm trọng đâu!” 

Tùy Anh tuy mong có người có thể trị được Tùy Tư Nguyên, nhưng nghĩ tới người đó là Tạ Lãm lại không khỏi khiếp sợ.

Lạc Thanh Lưu không nhịn được cười, song nụ cười vừa nhếch lên đã vội thu lại.

Hắn rời mắt khỏi quan đạo xa xăm, quay đầu nhìn Tùy Anh. Tuy không rõ rệt, nhưng nàng đã có sự thay đổi, chẳng còn tùy hứng như trước, trong lòng đã có nhiều bận tâm.

Mà như thế cũng là lẽ thường.

Trấn Quốc Công vì tương lai của hai chị em nàng mà nảy ý tạo phản, việc ấy chẳng phải chuyện nhỏ, đã gây cho nàng không ít ảnh hưởng.

Thân thể Trấn Quốc Công lại ngày một suy yếu, tuy Tùy Tư Nguyên có triển vọng, nhưng trước khi cậu đủ sức gánh vác phủ Trấn Quốc Công, mọi trách nhiệm đều đặt trên vai Tùy Anh.

Lạc Thanh Lưu muốn nói gì đó.

“Đi thôi.” Tùy Anh lên tiếng gọi hắn quay về thành.

Hai người đi xe ngựa của Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu đến đây, sau khi xuống xe đưa tiễn ở đầu quan đạo, họ chỉ có thể đi bộ về.

Trạm canh ở cổng thành có chuẩn bị ngựa cho những người có thân phận,  cả hai đều có thể mượn dùng, song chẳng ai buồn nhắc đến. Họ lẳng lặng vượt qua cổng thành, băng qua những ngõ nhỏ đi vào trung tâm thành. 

Tùy Anh vẫn còn phiền lòng vì chuyện của Tùy Tư Nguyên, mày chau suốt quãng đường chẳng nói một lời.

Lạc Thanh Lưu không nén nổi, bèn lên tiếng:

“Tùy tiểu thư…”

Tùy Anh ngẩng đầu:

“Hửm?”

Ánh mắt Lạc Thanh Lưu dao động vài lần, đoạn chậm rãi nói:

“Trừ chuyện lo lắng cho sức khỏe của gia gia cô, những chuyện khác… cô không cần quá phiền muộn…”

Tùy Anh mỉm cười: 

“Tiểu Gia và thế lực đứng sau nàng ấy sẽ giúp ta, ta biết chứ. Lần trước ở phủ Hành Vương, huynh đã nói rõ rồi. Nhưng mà…”

“Nếu cô tin tưởng, ta cũng sẽ giúp cô.” Câu này, lần trước Lạc Thanh Lưu không nói ra miệng, nhưng lần này, hắn đã tìm được lý do, “Cùng trải qua sinh tử, chúng ta hẳn cũng coi như bạn bè, phải không?”

Khi nghe câu đầu, Tùy Anh ngẩn người, tròn mắt nhìn hắn. 

Nhưng sau khi nghe xong câu cuối, chẳng hiểu sao lòng nàng thoáng qua chút thất vọng.

Tùy Anh buộc miệng:

“Huynh kỳ cục thật đấy!” 

Lần trước khi chạy trốn khỏi thành hoang, hắn từng bảo lý do hắn do dự có nên quay đầu hay không đều là vì nàng. Khi ấy tình thế gấp gáp, nàng không kịp hỏi rõ.

Về tới quân doanh, trong lúc chăm sóc hắn, nàng đã đem chuyện đó ra hỏi.

Hắn trả lời:

“Mạng cô là do ta cứu, ta không thể để mặc cô chết. Nếu không, những trận đòn trước đây ta chịu dưới tay Tào Tung chẳng phải là vô ích hay sao?”

Nghe xong, Tùy Anh thấy cũng có lý.

Giờ ngẫm kỹ lại, nàng phát hiện người này thường nói trước một câu lấp lửng khiến nàng hiểu lầm, khiến lòng nàng bận bịu chẳng yên… Rồi sau đó lạnh lùng bổ sung thêm câu giải thích như hắt cho nàng gáo nước lạnh.

Suy nghĩ kỹ hơn, cách cư xử của hắn đối với nàng cũng giống vậy, lúc thì tỏ vẻ xa cách, lúc lại ân cần quan tâm, thực kỳ quặc.

Rồi chợt nhớ ra hắn là hoạn quan, dường như mọi chuyện trở nên dễ hiểu hơn.

Tùy Anh thoáng hối hận vì lỡ miệng nói ra chữ “kỳ cục”, sợ hắn sẽ nghĩ ngợi nhiều. Nàng muốn giải thích, nhưng lại e càng nói càng sai, chỉ như thêm dầu vào lửa.

Nàng vội vàng đổi chủ đề:

“Lần trước huynh bảo ta nhớ lại xem, huynh từng xuất hiện quanh ta bao nhiêu lần. Ngoài lần huynh đóng giả người bán kẹo vừng trước cổng quân phủ Tây Bắc, ta thật không nghĩ ra được gì thêm…”

Giọng nàng mềm mại, khen:

“Không hổ danh là thủ lĩnh mật thám của Thập Nhị Giám, tài cải trang của huynh cao siêu ghê đó!”

Ban nãy bị nàng trách, Lạc Thanh Lưu cũng bắt đầu tự oán. Hắn biết thái độ thất thường của mình đã khiến nàng khó xử.

Nhưng khi nghe nàng bất chợt đổi chủ đề, hắn đoán ra nguyên do, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói giọng mỉa mai:

“Chắc là do ta tầm thường quá, chẳng lọt nổi vào mắt của đại tiểu thư cô.”

“Sao lại thế được!” Tùy Anh giải thích ngay, “Huynh đã chú ý đến ta, hẳn cũng biết thú vui lớn nhất đời ta chính là ngắm mỹ nam.”

Đặc biệt là kiểu khiến người khác nhìn mà thương tiếc, chẳng hạn như các kép hát.

Lạc Thanh Lưu cũng thuộc mẫu nàng thích. Dù ngũ quan và đường nét gương mặt hắn cứng cỏi, nhưng vì ít ra nắng nên nước da nhợt nhạt, phảng phất vẻ mong manh yếu ớt. 

“Nếu huynh đường hoàng xuất hiện trước mắt ta, ta sao có thể không để ý. Có khi còn ngắm thêm vài lượt ấy chứ.” 

Tùy Anh nói thật lòng, nhưng nói xong lại thầm than không ổn, nghe cứ như đang trêu ghẹo hắn vậy.

Len lén liếc mắt nhìn, may quá, hắn không hiểu lầm. Dường như hắn thật sự hiểu nàng rất rõ.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện vu vơ, vô thức đã đi được một đoạn đường dài. 

Chẳng mấy chốc đến một ngã ba, đi thẳng là hoàng cung, rẽ trái là về phủ Trấn Quốc Công. 

Tùy Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần để tạm biệt hắn, nhưng lại thấy hắn tự nhiên rẽ sang lối về phủ, dường như muốn tiễn nàng về nhà.

Nàng ngẩn người, lúc này mới bừng tỉnh một chuyện.

Tài cải trang của Lạc Thanh Lưu cao siêu như vậy, thế mà khi giả làm người bán kẹo vừng trước cổng quân phủ Tây Bắc lại bị nàng nhận ra.

Cũng bởi khi ấy nàng đã nhìn hắn thêm vài lần. 

Và bởi từ bé nàng đã rất thích ăn kẹo vừng.

Hơn nữa sau khi bị nàng vạch trần, Lạc Thanh Lưu chẳng hề kinh ngạc, trái lại còn cười.

Cứ như thể, việc hắn chọn bán kẹo vừng, vốn chỉ để nàng có thể giữa biển người mênh mông… dừng ánh mắt lại nơi hắn một chút.

Dẫu khi đó, nàng hoàn toàn không biết hắn là ai, cũng chẳng rõ hắn có mối liên hệ gì với mình.

Trước đây Tùy Anh đã mơ hồ có cảm giác, mãi đến khoảnh khắc này mới thật sự ngộ ra, Lạc Thanh Lưu… thích nàng?

Lòng nàng bỗng chốc rối bời, suýt nữa giơ tay kéo hắn lại hỏi cho ra lẽ.

Nhưng nàng kịp thời rụt tay về.

Nàng có thừa can đảm, nhưng không chắc liệu sự can đảm này có phải là hành động lỗ m.ãng hay không, có làm tổn thương dây thần kinh nhạy cảm mong manh nào của hắn không.

Tùy Anh giống hệt ông mình, từng vô cùng căm ghét bè đảng hoạn quan, nên mới thường treo bốn chữ “thái giám chết tiệt” trên miệng.

Trước Lạc Thanh Lưu, nàng chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với một hoạn quan nào. Nhất thời chẳng biết làm sao. 



Khi hai người sắp đến trước cửa phủ Trấn Quốc Công, Tùy Anh thấy bên chân tường cạnh cổng có một người đang đứng, trông như đang chờ nàng.

Khoảng cách khá xa, nàng không nhìn rõ lắm: 

“Ủa, ai vậy nhỉ?”

Lạc Thanh Lưu bên cạnh lạnh nhạt đáp: 

“Người suýt nữa trở thành hôn phu của cô mười năm trước, con trai của ân nhân cứu mạng thứ hai của cô, Diệp Thái y. Cô không nhận ra sao?”

Tùy Anh hiểu ra: 

“Diệp Thích Chu?” 

Người đứng dưới chân tường ấy không rõ là nghe thấy tên mình hay cảm nhận được ánh nhìn, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

“Diệp công tử tìm ta có việc gì sao?” 

Tùy Anh hỏi xong câu này, quay đầu nhìn sang bên cạnh thì Lạc Thanh Lưu đã biến mất. Hẳn là trước khi Diệp Thích Chu nhìn đến, hắn đã lặng lẽ tránh đi.

Tùy Anh bước về phía Diệp Thích Chu.

Hóa ra Diệp Thích Chu đến nhờ nàng giúp đỡ. Hắn muốn tìm một quyển cổ thư về y thuật, nghe nói Kho Tư Liệu của Huyền Ảnh Ti có lưu giữ, nhưng vì không quen Thẩm Thời Hành nên đến nhờ Tùy Anh mượn giúp.

Chuyện nhỏ, Tùy Anh lập tức đồng ý.

Diệp Thích Chu cảm tạ rồi rời đi.

Tùy Anh không đi vào phủ ngay, mà vòng lại chỗ Lạc Thanh Lưu biến mất. Nàng ngó quanh, Diệp Thích Chu đã đi xa nhưng hắn vẫn không xuất hiện lại. 

Không chào một tiếng, cứ thế quay về cung sao?

Tùy Anh chầm chậm quay về, chân vừa đặt lên bậc thềm, đang chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa thì không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại một lần cuối.

Không thấy gì mới thật sự buông lòng đi vào phủ. 

Khi cánh cửa đỏ chói của phủ Trấn Quốc Công đóng lại, Lạc Thanh Lưu từ chỗ ẩn mình bước ra, lặng lẽ quay đầu đi về hướng hoàng cung.

… 

Ban ngày Tùy Tư Nguyên đến Quốc Tử Giám, Tùy Anh không cần để ý đến cậu. Nàng về phòng mình, ngồi thất thần một lúc rồi mới cầm cuốn binh thư đặt trên bàn lên đọc.

Phủ Trấn Quốc công xưa nay không thiếu binh thư, trong đó còn có cả những ghi chép tay do tổ tiên nhà họ Tùy để lại, chưa từng truyền ra ngoài, vô cùng quý giá.

Vậy mà Tùy Anh lại rất hiếm khi thực sự chú tâm nghiên cứu.

Không phải vì nàng không hứng thú với binh pháp. Sinh ra trong dòng dõi võ tướng, lại từ bé đã tập võ, nàng cũng từng mơ được ra chiến trường, làm một nữ tướng oai phong lẫm liệt.

Tuy nhiên, ở Đại Nguỵ, trừ khi thiên hạ đại loạn, lễ giáo suy tàn, còn không, nữ giới không bao giờ chạm được đến chút quyền lực nào trong quân. Khi nhận ra điều này, nàng liền từ bỏ việc học, không muốn lãng phí thời gian.

Phùng Gia Ấu đã khuyên nhủ nàng không ít lần, nàng cũng chỉ ậm ừ cho qua.

Mỗi lần bị Phùng Gia Ấu kéo đến thư phòng, nàng lại ngáp dài, gật gù muốn ngủ. 

Từ nhỏ đến lớn, không biết Phùng Gia Ấu đã bao lần cuộn sách đập lên đầu nàng, nhưng cũng chẳng khiến nàng tỉnh táo hơn chút nào.

Dù phủ Trấn Quốc Công nhân khẩu thưa thớt, địa vị trong triều đình cũng gian nan, nhưng gia gia nàng luôn khỏe mạnh, lại nắm giữ binh quyền trong tay, nên nàng chưa từng có ý thức lo xa.

Nhưng hiện giờ…

Tùy Anh hiểu rõ, nàng không thể chỉ trông chờ vào việc em trai thành tài hay bạn bè giúp đỡ. Nàng phải tự mình trưởng thành, để ông nội an tâm, cũng để gánh vác gia nghiệp.

Nhưng ngoài việc nghiêm khắc dạy dỗ em trai và tính đến chuyện liên hôn, nàng hoàn toàn không biết mình nên cố gắng theo hướng nào.

Mấy ngày trước, Phùng Gia Ấu hẹn nàng ra ngoài uống trà, trò chuyện về việc triển khai luật mới.

Phùng Gia Ấu nói, luật mới sẽ được trình lên dưới tên mình, rằng một hai năm tới chắc chắn sẽ gây ra sóng gió, và nàng ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với những chỉ trích dữ dội.

Phùng Gia Ấu còn nói thời điểm hiện tại rất thuận lợi, nàng lại có nhiều sự trợ giúp bên cạnh. Nếu còn do dự, thì những cô gái không quyền không thế khác sẽ chẳng bao giờ có cơ hội ngẩng đầu.

Tùy Anh không biết Phùng Gia Ấu có cố ý dẫn dắt mình hay không, nhưng nàng thực sự bị lời ấy lay động.

Nàng có điều kiện thuận lợi hơn người, vậy mà ngay cả ý chí để cố gắng một chút cũng không có, cứ thế buông bỏ.

Nàng không biết bây giờ bắt đầu cố gắng có quá muộn hay không, cũng không biết liệu cố gắng có mang lại kết quả gì hay không.

Dẫu vậy, cứ thử xem sao.

Ít nhất, nàng đã có một hướng đi.

Thế nhưng, mới đọc chưa được hai trang sách, nàng lại chẳng nhập tâm nổi.

Trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng Lạc Thanh Lưu. Hắn không nói một lời đã bỏ đi, có phải vì hiểu lầm nàng và Diệp Thích Chu không?

Tùy Anh bất giác ngồi thẳng dậy, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. 

Hắn dường như mang đầy địch ý với Diệp Thích Chu. Trước đây, trong nghị sự đường ở Đô Ti Điền Nam, để thuyết phục Hành vương, hắn còn nói rằng với thân phận của mình, không cần đích thân đến phủ Tế Nam giám sát.

Thế nhưng hắn vẫn đích thân đi. 

Là bởi Diệp Thích Chu cũng đang ở đó, mà nàng lại thường xuyên ở lại phủ Hành Vương?

Không kịp nghĩ sâu hơn về tâm tư của hắn, Tùy Anh vội vàng xé một mảnh giấy, viết vài dòng, muốn hẹn gặp mặt để giải thích rõ quan hệ giữa nàng và Diệp Thích Chu. Thật sự chỉ là bằng hữu bình thường, nàng không hề có tình ý gì, mà Diệp Thích Chu thì chỉ mê nghiệm thi và y thuật. 

Viết xong, lần đầu tiên nàng phái người đem giấy nhắn đến “điểm liên lạc” ngoài cung mà Lạc Thanh Lưu từng kể. 

Đợi từ sáng đến tối, nàng mới nhận được hồi đáp: “Mấy ngày này không rảnh.”

Tùy Anh biết hắn rất bận, chỉ đành dằn lòng.



Nhịn qua mấy ngày, đến khi thành hơn chục ngày, nàng lại viết một tờ giấy khác hẹn gặp mặt lần nữa.

Mấy ngày trôi qua vẫn không có hồi đáp. Nàng không nghĩ gì khác, chỉ lo lắng không biết hắn có gặp chuyện gì không.

Ban ngày ra ngoài, hễ thấy ai ăn mặc kín mít, nàng đều liếc nhìn đôi ba lần.

Đêm nằm ngủ, chỉ cần ngoài cửa sổ có chút gió lay cành động, nàng lập tức bật dậy, ngỡ rằng hắn đã rảnh việc tới tìm mình. Hắn vẫn ưa hành động trong bóng tối mà. 

Qua mấy đêm bị giày vò, mở mắt nhìn trời sáng, Tùy Anh dần nhận ra. 

Nàng hình như… động lòng mất rồi?

Mà đối phương lại là một hoạn quan?