Triệu Quan Lan thở dài thật sâu, rồi nói:
“Năm nàng mười hai tuổi, dung mạo dần dần nảy nở.
Tên lão đại của nàng đánh bạc đến tán gia bại sản, định bán nàng vào thanh lâu làm kỹ nữ.
Nếu khi ấy, người đưa tay ra cứu nàng là ta chứ không phải Dung Tĩnh Huyên,
thì giữa chúng ta… có lẽ đã có một câu chuyện khác.”
Ta lắc đầu:
“Nhưng người ấy là tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ.”
Không chê ta bẩn thỉu hôi hám.
Không chê ta là đứa trộm cắp không dám ra ánh sáng.
Dẫn ta về, đem ta theo.
Chỉ có nàng. Không có ai khác.
16
Triệu Quan Lan đã ban cho tỷ tỷ ta một đại lễ phong hậu long trọng và chưa từng có.
Dung Tĩnh Huyên, đích nữ của Dung gia, lại một lần nữa rực rỡ chói lọi như ánh mặt trời.
Những người thân trước kia lạnh nhạt, xa cách với nàng, nay lũ lượt kéo đến nịnh bợ.
Ngay cả Giang Minh Vi – người từng đối địch gay gắt với nàng, cũng gửi đến vô số lễ vật trân quý.
Sau đại lễ phong hậu, bệnh tình của tỷ tỷ thật sự từng ngày thuyên giảm, sắc mặt cũng ngày càng hồng hào.
Đêm khuya, ta lén quỳ trước đàn tế của đại lễ phong hậu, chỉ khẽ nói một câu:
“Tạ ơn.”
Không biết Triệu Quan Lan từ đâu bước ra, nắm lấy búi tóc ta, khẽ hỏi:
“Có phải là nàng đang tạ sai người rồi không?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn:
“Ta không muốn quỳ ngài.”
Ta biết rõ, là Triệu Quan Lan đã ngầm sai người khắp nơi tìm phương thuốc, có kết quả rồi mới báo cho ta.
Hắn vén áo choàng, ngồi xuống đất, nhìn ngang bằng ta, nói:
“Lâm Sương Thất, chúng ta bái đường ở đây đi.”
Ta thấy hắn bên trong áo khoác là một bộ đồ đỏ thẫm, liền bật cười:
“Vậy chúng ta động phòng ngay trước mặt tổ tiên của chàng nhé?”
Triệu Quan Lan nhéo má ta, rất mạnh, rất mạnh.
“Bệnh của Dung Tĩnh Huyên vừa khá lên, nàng đã chịu cười với ta rồi hả?”
Ta kéo áo hắn, hỏi lại:
“Tuy rằng trên đời này hiếm có người tốt như ta đây,
Nhưng Triệu Quan Lan, ta thật tò mò – chàng thích gì ở ta?”
Hắn mặt không đổi sắc đáp:
“Thích nàng… dày mặt.”
Hừm, quả nhiên là Triệu Quan Lan, có mắt nhìn người, biết yêu đúng ưu điểm lớn nhất của ta.
17. Phiên Ngoại
Trong Điện Cần Chính, đèn nến thắp sáng, Triệu Quan Lan mới nhận ra hôm nay có chỗ nào đó không đúng.
Yên tĩnh quá mức, đến độ khiến người ta khó chịu.
Mẫu hậu hắn vốn là người ưa yên tĩnh.
Từ nhỏ, hoàng cung không có lấy một chút động tĩnh.
Ngay cả khi nói chuyện với mẫu hậu, cũng phải khẽ giọng nhẹ lời.
Triệu Quan Lan từng cho rằng bản thân cũng thích yên tĩnh.
Về sau mới phát hiện, hắn thật ra thích náo nhiệt…
Hoặc nói đúng hơn là, thích sự náo nhiệt của Lâm Sương Thất.
Hắn hỏi:
“Hoàng hậu và Quý phi bao giờ hồi cung?”
Thái giám cung kính trả lời:
“Quý phi nói sẽ đi năm ngày.”
Mới đi một ngày, mà hắn đã cảm thấy như bị cô tịch đè nặng, không thở nổi.
Đăng cơ năm năm, tấu chương thúc ép tuyển tú như tuyết rơi đầy trời.
Ngay cả hoàng huynh cũng khuyên hắn:
“Quan Lan, đệ từng ở Tây Bắc nhiều năm nên không hiểu.
Ở trong cung, sự cô đơn có thể khiến người phát điên.
Tuyển vài nữ tử vào, để giải nỗi cô quạnh, ngày tháng cũng đỡ khó chịu hơn.”
Có lẽ là vậy thật.
Triệu Quan Lan nghĩ, hiện giờ trong lòng hắn chỉ có mỗi Lâm Sương Thất.
Hắn thậm chí nghi ngờ, phải chăng vì trước đây gặp quá ít nữ nhân?
Từ nhỏ, hắn vốn đã không thích phụ nữ.
Hậu cung đấu đá triền miên, mẫu hậu là kẻ xuất sắc nhất.
Tựa như mỗi nữ nhân đều đeo mặt nạ, tâm cơ khó lường.
Như Giang Minh Vi, ngày hắn rời đi, nàng khóc lóc bảo không còn lựa chọn nào khác.
Như Dung Tĩnh Huyên, mặc áo cưới mà như mặc tang phục, lạnh lùng đến tận xương.
Triệu Quan Lan thở dài, ký một chữ "chuẩn" lên tấu chương.
Hồng Lư Tự rất nhanh đã chuẩn bị lễ tuyển tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ tuyển nữ nhi các quan trong kinh, tổng cộng mười người.
Luân phiên đến điện Cần Chính hầu hạ hoàng thượng.
“Hoàng thượng, nô tỳ giúp ngài mài mực nhé.”
“Hoàng thượng, đêm đã khuya, dùng chút điểm tâm ạ.”
Không biết có phải ảnh hưởng từ Lâm Sương Thất hay không, mà đám tú nữ toàn là người hay nói, còn hơi quá đà.
Người gan to thì gảy đàn hát khúc, kẻ liều mạng thì đòi ngủ cùng hoàng thượng!
Điện Cần Chính náo nhiệt đến mức khiến Triệu Quan Lan phát cáu.
Muốn yên tĩnh – nhưng đây là náo loạn!
Ngay lúc hắn sắp không chịu nổi nữa, thì ngoài cửa vang lên một giọng quen thuộc:
“Hoàng thượng nửa đêm nghe đàn đấy à?”
“Thích mới à?”
“Lúc xử lý chính sự thì không phải ghét ồn ào sao?”
Triệu Quan Lan ngẩng đầu, thấy Lâm Sương Thất đi vào.
Những năm gần đây nàng cao lên nhiều, cũng xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
Áo quần vừa nhìn là biết Dung Tĩnh Huyên chọn giúp.
Yên Vân Sa mỏng tang bao phủ thân thể, váy bay lượn như khói mây.
Lâm Sương Thất chạy đến, ôm lấy hắn, cười hì hì:
“Nhớ ta không?”
Chưa đợi hắn trả lời, nàng đã lắc đầu:
“Chậc, trông chàng tiều tụy quá, không đẹp chút nào.”
Rồi nàng buông hắn ra, nhìn tú nữ đang đàn, hỏi:
“Sao không đàn nữa? Đang hay mà.”
“Đúng rồi, tỷ tỷ ta thích nghe đàn, ngươi đến cung hoàng hậu hầu hạ đi.”
Tú nữ kia cắn môi, cho rằng quý phi chê nàng lấn át, muốn đày đi chỗ khác.
Nàng nhìn về phía hoàng thượng đầy ủy khuất.
Chính ánh mắt đó khiến Lâm Sương Thất sinh nghi.
Nàng lập tức nhìn chằm chằm Triệu Quan Lan, lạnh lùng “Ồ” một tiếng.
Triệu Quan Lan không chịu nổi nữa, kéo nàng vào tẩm điện.
“Không có gì đâu! Nàng đừng có giở giọng móc máy!”
Miệng nàng mà mở là hắn nghẹn chết.
Hắn bất đắc dĩ nói:
“Rất nhớ nàng.
Tương tư khiến người già đi, Lâm Sương Thất, nàng thương ta chút đi.”
Lần này, quý phi nói nhiều lại chẳng cười nhạo hoàng thượng đáng thương nữa.
Nàng khẽ ho, nghiêm túc:
“Tỷ tỷ đang tĩnh dưỡng ở hành cung, có Triệu Tiêu bên cạnh, ta cũng yên tâm.
Triệu Quan Lan, ngày mai là ngày nghỉ, không phải lâm triều sớm.
Hai ta… chơi một chút đi?”
Triệu Quan Lan thấy ánh mắt láu lỉnh của nàng, hỏi:
“Chơi gì?”
Lâm Sương Thất cười xảo quyệt:
“Chơi trò đại tướng quân với tiểu nương tử!
Ta làm tướng quân, chàng làm… tiểu nương tử!”
Triệu Quan Lan trong lòng cười khổ.
Dù chơi gì, Lâm Spng Thất nhất định phải là người oai phong nhất.
Quý phi ư? Chưa đủ oai phong.
Ngày hôm sau, ngủ tới tận trưa mới dậy, Triệu Quan Lan ban hai đạo thánh chỉ:
1. Trừng phạt Hồng Lư Tự khanh Lưu Tường – vì làm việc không chu đáo, đánh mười trượng.
Lưu Tường tức khắc đến Thiên Phật Tự dập đầu chín ngàn bậc, thành tâm khấn vái.
Hòa thượng còn bảo mệnh hắn có kiếp nạn, bắt hắn lấy m.á.u chép kinh, mỗi ngày ba lạy chín dập đầu.
Kết quả là đầu gối rách toạc, ăn chay một tháng, người gầy hẳn đi.
2. Truyền Thái tử Thái phó nhập cung, mở lại điện Minh Đức, cho Hoàng hậu chi tử – Triệu Tiêu cùng năm hoàng tử của Thái thượng hoàng vào học cùng nhau.
Nhưng, Quý phi mặc áo vải thô, lẫn vào trong đó thì là sao đây?
Triệu Quan Lan chỉ nhàn nhạt nói:
“Đừng quản chuyện bao đồng.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Triệu Tiêu thầm nghĩ:
Mẫu thân nói quả không sai, phụ hoàng muốn để Sương Thất làm người oai phong nhất thiên hạ.
Biết đâu một ngày nào đó, nàng lại được cùng ta lâm triều nghe chính sự.
Nghĩ đến đây, Triệu Tiêu cảm thấy mình cũng oai phong ghê gớm.
Bởi vì – ta và Sương Thất là thiên hạ đệ nhất tốt!
Lúc này, Lâm Sương Thất đang ngồi ở điện Minh Đức nghe giảng, trong lòng lại suy nghĩ.
“Triệu Quan Lan rốt cuộc tra ra được bao nhiêu chuyện về ta?”
“Ngay cả chuyện ta khi còn nhỏ đã lập lời thề trước Phật —
không bao giờ chịu khuất, phải làm người oai phong lẫm liệt —
hắn cũng biết ư?”
— HẾT —