Triệu Tiêu tức muốn chết:
“Ý quỷ quái là của tỷ, mà mẫu thân cũng phạt ta! Ngày nào ta cũng phải luyện ngựa gỗ, rèn võ, tỷ biết khổ sở thế nào không?”
Ta nhét cho hắn một cây bút:
“Chép đi! Nếu để tỷ tỷ nhận ra, ta không để ngươi yên đâu!”
Hai chúng ta vùi đầu vào viết như hai phạm nhân chịu tội.
Bên ngoài có một cung nữ đẩy cửa bước vào, liếc nhìn ta một cái rồi nói:
“Trắc phi nương nương, Giang Thái phi đang ẩu đả với nương nương rồi.”
Người cung nữ này chính là Hồng Liên, ảnh vệ của Triệu Quan Lan.
Sau khi ta vào cung, ta gặp lại bốn vị sư phụ: Thanh Loan, Hồng Liên, Lục Mị và Thanh Vân.
Thanh Loan được phái theo hầu tỷ tỷ ta.
Hồng Liên theo hầu ta.
Lục Mị thì theo hầu Triệu Tiêu.
Vừa nghe xong, ta liền xắn tay áo, xông thẳng ra ngoài:
“Dám làm phản à!”
Ta hùng hổ tiến vào Trường Xuân điện.
Vừa bước chân tới cửa đã nghe Giang Minh Vi đang nguyền rủa tỷ tỷ ta:
“Dung Tĩnh Huyên, ngươi chẳng sống được bao lâu đâu.”
“Ngươi thật cam tâm làm áo cưới cho một tiểu nha đầu sao?”
“Chi bằng ngươi với ta bắt tay, trừ khử ả đi.”
Ta xông vào, trực tiếp đẩy ngã Giang Minh Vi xuống đất.
Nàng ta ngẩn người, không tin nổi mà hét lên:
“Ngươi dám đẩy ta?!”
Ta vung nắm đ.ấ.m lên:
“Ít ở đây nói năng vớ vẩn đi! Tỷ tỷ ta sẽ làm Hoàng hậu, làm Thái hậu, làm Thái hoàng thái hậu! Sống lâu trăm tuổi!”
Giang Minh Vi đứng dậy, cười nhạt:
“Ngươi còn giả vờ gì chứ!
Thánh chỉ lập ngươi làm hoàng hậu, Triệu Quan Lan đã viết xong rồi.
Còn Dung Tĩnh Huyên ấy à, qua nổi mùa xuân năm sau hay không còn chưa biết.
Bổn cung sống trong cung hơn mười năm, hồ ly như ngươi, ta nhìn phát là thấu ngay!”
Ta nghe xong ngẩn ra tại chỗ.
Quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ ta.
Trong mắt tỷ hiện lên nỗi buồn man mác, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Ta lùi lại một bước, kiên quyết nói:
“Không thể nào!”
Sau đó, ta đuổi Giang Minh Vi chạy mất!
Còn bản thân thì đi tìm một chỗ trốn biệt.
Nhưng tỷ tỷ vẫn tìm được ta.
Tỷ ấy cầm áo choàng khoác lên vai ta, nhẹ nhàng nói:
“Leo lên chỗ cao thế này làm gì?”
Ta chẳng buồn trả lời.
Tỷ xoa đầu ta, dịu dàng cười:
“Người ta nói, sau khi c.h.ế.t sẽ hóa thành sao trời.
Sau này nếu muội nhớ tỷ, có thể tới Tinh Lâu này, ngẩng đầu lên mà nhìn.”
Lầu Tinh Phong nổi gió, tỷ lại ho vài tiếng.
Ta vội nắm lấy tay tỷ, dẫn tỷ xuống dưới.
Ta định nói gì đó, nhưng nước mắt đã chảy xuống trước rồi.
Ta lau nước mắt, kiên định nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Tỷ nhẹ nhàng hỏi:
“Đi đâu?”
Ta đáp:
“Tới nơi nào tỷ muốn đến.”
Tay tỷ nắm tay ta, bước đi chậm rãi, nhẹ giọng nói:
“Tiểu Thất, trước kia ta cứ nghĩ thân phận đích nữ họ Dung, danh hiệu vương phi trói buộc ta.
Nhưng gặp được muội rồi, ta mới hiểu –
Trói buộc ta không phải những thứ đó, mà chính là lòng ta.
Con người, thật ra không bị ràng buộc bởi việc sinh ra ở đâu, sống ở đâu.
Lòng rộng thì trời đất cũng rộng.
Bây giờ ta nhìn hoàng cung này, đã chẳng thấy đáng ghét như xưa nữa rồi.”
Tỷ xoa đầu ta, dỗ dành:
“Chúng ta cứ ở lại nơi này, được không?”
15
Ta tuyệt đối không cho phép tỷ tỷ lặng lẽ rời khỏi cõi đời, như một vốc tuyết tan trong mùa đông.
Không ai còn nhớ đến sự tinh khôi và đẹp đẽ lúc tuyết rơi,
chỉ thấy chán ghét sự lầy lội khi tuyết tan.
Khi ta gặp nàng, nàng là nữ thần, là Quan Âm, là lòng từ bi giáng thế.
Dung Tĩnh Huyên, thuở thiếu thời là đệ nhất danh nữ kinh thành, cao cao tại thượng, không vướng bụi trần.
Nàng cả đời này, nên được người ta phụng thờ.
Ta muốn nâng nàng lên thật cao, khắc ghi nàng vào sử sách, để muôn đời hương khói không dứt.
Ta đi tìm Triệu Quan Lan.
Hắn đặt bút xuống, nhìn ta hỏi:
“Lâm Sương Thất, nàng nghe ai nói rằng, phong làm Hoàng hậu rồi lên Thiên đàn tế lễ có thể giúp Dung Tĩnh Huyên khỏe lại?”
Ta cố chấp đáp:
“Chắc chắn là được!
Hoàng hậu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, được muôn dân hương khói, ngàn vạn người cầu nguyện –
Tỷ tỷ nhất định sẽ khỏi bệnh!”
Triệu Quan Lan nhẹ nhàng vuốt mí mắt sưng đỏ của ta, thở dài:
“Năm đó, vì cầu cha mẹ đừng bỏ rơi nàng,
nàng đã quỳ suốt chín ngàn bậc đá ở Thiên Phật Tự,
dập đầu lạy chư thiên thần Phật, còn lấy m.á.u mình mà chép kinh.
Nhưng – có ích gì đâu, phải không?”
Ta không ngờ ngay cả chuyện ấy mà Triệu Quan Lan cũng biết.
Đúng vậy, từ sau chuyện đó…
Ta không tin thần Phật nữa – chỉ tin chính mình.
Ta nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Nếu ngài không lập tỷ tỷ ta làm hoàng hậu, thiên hạ sẽ nói gì nàng?
Sử sách sẽ viết nàng ra sao?
Ngài ở Tây Bắc hơn mười năm, còn nàng thì thủ tiết nơi Vương phủ, làm một người vợ hiền.
Trong gia phả hoàng tộc, nàng là chính thê của ngài, là mẹ của Triệu Tiêu.
Nhưng nay ngài làm hoàng đế, nàng lại không phải hoàng hậu.
Sẽ có bao nhiêu lời đàm tiếu độc địa đổ lên đầu nàng?”
Giọng ta càng lúc càng kiên định:
“Triệu Quan Lan, tỷ tỷ ta nhất định phải làm Hoàng hậu.”
Triệu Quan Lan bình tĩnh nói:
“Lâm Sương Thất, nàng chỉ có một chút tình cảm với ta,
nhưng lại lấy tình yêu của ta để uy h.i.ế.p ta –
như vậy không công bằng với ta.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đẫm lệ nói:
“Tình nghĩa ta nợ ngài, sau này ta trả.
Nhưng tỷ tỷ, tuyệt đối không thể chết.”