Lâm Sương Thất

Chương 2



Mỗi khi đêm xuống, Vương phi ôm ta nằm ngủ, thường thì thầm kể chuyện về Vương gia.

 

Người nói, Vương gia là một nam tử tốt.

 

Ta suy nghĩ mãi, cứ nhìn cái bộ dạng lạnh lùng nghiêm cẩn kia, thế nào cũng không giống người tốt cho nổi.

 

Thế tử tính tình cứng đầu, gặp phụ thân ruột mà một lời cũng không thốt nên.

 

Còn Vương phi, bệnh tật triền miên, yếu đuối chẳng gióng nổi một tiếng.

 

Vương gia nay đã hồi phủ, nữ nhân trong phủ chỉ có thể càng ngày càng đông.

 

Chuyện gì cũng phải tranh thủ thời cơ.

 

Ta, một Tứ di nương, phải sớm ra tay, giành lại thể diện cho Vương phi và Thế tử!

 

Ta bắt chước dáng vẻ nũng nịu như ba năm trước của Tam di nương, uốn éo bước tới gần Vương gia, cố tình làm giọng mềm mại đi:

 

"Vương gia, thiếp thân cùng Vương phi đã khổ sở chờ ngài nhiều năm, nay ngài trở về rồi, cuối cùng cũng có người làm chủ cho chúng thiếp."

 

Một gã thị vệ to con vừa bước chân vào đã ngần ngại muốn quay ra.

 

Thế tử cúi đầu, đôi vai run lên từng đợt, chắc chắn là đang xúc động trước hành động hy sinh vì nghĩa của ta đây!

 

Nào ngờ Vương gia xách cổ áo ta lên, lạnh lùng nói:

 

"Dung Tĩnh Huyên ở kinh thành mười mấy năm, vậy mà lại nuôi ra một đứa Thế tử câm như hến với một tiểu thiếp ăn mày đến làm nhục ta?"

 

Ta thấy Thế tử mím chặt môi, vẻ mặt đầy tổn thương.

 

Tên Vương gia này, miệng đúng là rắc độc, lời nào nói ra cũng cứa tận tim người!

 

Chê bai Vương phi, mỉa mai Thế tử—ta có thể để yên sao?

 

Thế là ta đưa hai tay nâng lấy gương mặt hắn, không nói không rằng, liền hôn một cái cho chừa!

 

03

 

Nghe nói, từ sau khi bị ta hôn một cái, Vương gia nôn khan không ngớt, đến cơm tối cũng chẳng nuốt nổi.

 

Ta ngâm mình trong thùng tắm, Vương phi ngồi bên múc nước gội đầu cho ta.

 

Nàng dở khóc dở cười, nhéo má ta một cái, thở dài:

 

“Muội đó! Gan đúng là lớn bằng trời. Muội có biết Vương gia xưa nay mắc bệnh sạch sẽ không? Muội thì ăn mặc như cái bang, mặt mày lấm lem bụi đất, mà cũng dám nhào tới hôn người ta."

 

Ta cười hì hì, bổ sung:

 

"Lúc sáng muội ăn bánh cuốn hành đấy nhé! Trong miệng còn nguyên mùi hành. Hê hê, hôn một cái khiến người ta buồn nôn luôn!"

 

Lần này thì Vương phi không cười nữa.

 

Nàng giận thật rồi.

 

Ta mặc xong xiêm y, nàng cũng chẳng buồn chải tóc cho ta.

 

Vương phi nghiêm sắc mặt, chậm rãi nói:

 

"Tiểu Thất, trước kia muội với ba vị di nương đấu đá nhau, ta còn tưởng là mấy trò trẻ con cho vui. Nhưng giờ Vương gia đã trở về, thì không còn như trước nữa. Đừng chọc giận hắn, cũng đừng chuyện gì cũng muốn tranh giành, nghe rõ chưa?"

 

Không rõ!

 

Cũng chẳng muốn rõ!

 

Chúng ta dọn về từ trang viên đã hơn một tháng rồi.

 

Vậy mà Vương gia chưa một lần đến thăm Vương phi, còn đuổi nàng đến ở nơi vắng vẻ hẻo lánh.

 

Khắp Vương phủ đều đang đồn rằng Vương phi đã thất sủng.

 

Trong cung ban thưởng không ít mỹ nhân, hậu viện vắng tanh trước kia giờ đã lấp đầy hơn nửa.

 

Nếu mai sau Vương gia lại sắc phong vài vị trắc phi, sinh thêm mấy đứa con—

 

Vậy thì, chốn này… còn chỗ cho Vương phi và Thế tử sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vương phi thân thể suy nhược, mỗi ngày đều phải dùng dược liệu quý hiếm bồi bổ.

 

Thế tử lớn lên ở trang viên, nay đã mười ba, vậy mà chưa từng có một phu tử tử tế dạy dỗ.

 

Vương gia ngày ngày hờ hững lạnh nhạt với chúng ta.

 

Lâu dần, bọn hạ nhân trong phủ cũng chẳng coi chúng ta ra gì.

 

Nhưng Vương phi đã giận, ta dẫu gì cũng phải dỗ dành nàng.

 

Ta khoác tay nàng, làm nũng:

 

"Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ ngoan ngoãn mà."

 

Đợi Vương phi chìm vào giấc ngủ, ta lặng lẽ rời khỏi phòng.

 

Tranh—nhất định phải tranh!

 

Năm ta năm tuổi đã hiểu, ở Từ Thiện Đường, muốn sống sót phải biết tranh giành.

 

Mười tuổi đã rõ, trong Thần Thâu Bang, không tranh là bị đánh.

 

Mười hai tuổi, lần đầu tiên thấy gương mặt hiền hòa của Vương phi nơi phố chợ, ta liền biết nếu muốn sống một đời khác—

 

Phải tranh ánh mắt nàng, tranh lấy lòng thương xót của nàng.

 

Không biết tranh giành, cuối cùng đều chẳng có kết cục tốt đẹp.

 

Ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Vương phi và Thế tử sa sút, khốn đốn!

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

04

 

Nửa đêm canh ba, ta gõ trống ầm ầm xông vào Tàng Kiều Viên, gọi hết mười vị mỹ nhân do trong cung ban xuống dậy.

 

Các nàng đẩy cửa, ánh mắt chẳng mấy vui vẻ nhìn ta.

 

Không ai lên tiếng, mà lại toát ra cái vẻ đồng lòng chống địch.

 

Ta cứ thế “đinh đang” mà gõ trống không ngừng, hung hăng trừng mắt quát:

 

"Nhìn cái gì mà nhìn! Mau mặc y phục vào, thu dọn đồ đạc, xéo khỏi đây cho ta!"

 

Một người trong số họ bước ra, không phục hỏi:

 

"Ngươi dựa vào đâu mà đuổi chúng ta?"

 

Ta hất cằm, kiêu ngạo đáp:

 

"Ta khác với các ngươi! Ta là thiếp thất đứng sau Vương phi, mấy ngày trước còn được sủng hạnh, biết đâu chừng trong bụng đã mang long thai rồi cũng nên!"

 

Các nàng bán tín bán nghi nhìn ta.

 

Nhưng miệng vẫn rì rầm, nhất quyết không chịu rời đi.

 

Ta thấy phiền, bèn vung tay tung một nắm mê hương, khiến cả đám lăn quay ra ngất xỉu.

 

Tự mình đẩy xe gỗ, từng người từng người ném ra ngoài cổng Vương phủ.

 

Dù sao thì đây cũng là mỹ nhân Thái hậu ban cho, có người lo liệu.

 

Ta đẩy xe lạch cạch trở về.

 

Chỉ thấy Vương gia đứng sừng sững giữa sân, mặc trường bào màu huyền, mặt không biểu cảm mà nhìn ta.

 

Ta chột dạ, liền cười xòa:

 

"Vương gia, ngài cũng chưa ngủ à? Lên xe đi, thiếp đẩy ngài đi dạo một vòng nhé?"

 

Hắn không nói lời nào.

 

Thị vệ đi theo thì mặt đen như đ.í.t nồi, lạnh giọng bảo:

 

"Thưa Tứ di nương, một tháng nay người tung đủ loại lời đồn về Vương gia, khiến ngài rất không vui."