Ta giả vờ ngây ngô:
"Lời đồn gì thế? Ngươi kể cho ta nghe xem nào."
Thị vệ họ Lý liếc nhìn Vương gia, đang định mở miệng.
Không ngờ Vương gia sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng quát:
"Câm miệng."
Ta thầm đắc ý trong lòng.
Ta sớm biết Vương gia là hạng người cổ hủ mặt mo, nào dám để thị vệ nói mấy lời vô sỉ ấy giữa sân?
Phải, là ta bịa đặt mấy lời đồn đó.
Rằng Vương gia vừa gặp ta liền si mê, ôm riết không buông, đến mức mỗi đêm lăn lộn làm sập cả giường.
Có bản lĩnh thì cứ ra mà đính chính đi!
Càng đính chính, người ta lại càng tin là thật.
Hôm nay ta còn đuổi sạch đám mỹ nhân ra khỏi phủ.
Chắc chắn người ta sẽ càng tin Vương gia sủng ái một người đến mức thần hồn điên đảo.
Ta muốn xem, còn nhà nào tử tế muốn gả nữ nhi vào phủ làm trắc phi nữa không!
Vương gia thấu suốt tâm tư ta.
Hắn trừng mắt nhìn ta, lạnh lùng cười khẩy:
"Dung Tĩnh Huyên nuôi được một con ch.ó trung thành thật đấy."
Chó thì chó, ta chẳng thèm so đo.
Ta cười hì hì, chạy đến bên hắn, xun xoe nói:
"Vương gia, thiếp đã đuổi hết đám người do Thái hậu ban xuống rồi, ngài cũng thấy nhẹ nhõm hơn chứ?"
Vương gia mặt vẫn lạnh, ánh mắt dò xét nhìn ta mà không nói một lời.
Ta tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Trước kia khi còn lăn lộn trong Thần Thâu Bang, đại ca thiếp cũng từng nhận mấy đệ tử người khác đưa tới, mỗi đêm đều bị làm phiền đến mức không chợp mắt nổi. Sau thiếp đuổi hết bọn chúng đi, cuộc sống mới yên ổn lại. Nói chung là như nhau thôi, ai cũng chẳng muốn trong nhà có thêm kẻ dư thừa."
Ta liếc thấy sắc mặt Vương gia dịu xuống một chút, liền trịnh trọng nói:
"Vương gia! Thiếp nhất định sẽ giữ gìn cửa nhà chúng ta!"
Vương gia lạnh nhạt nhìn ta:
"Ai cùng ngươi là 'chúng ta'?"
Ta lập tức đáp:
"Tiện thiếp nào dám! 'Chúng ta' đây là nói Vương gia, Vương phi và Thế tử ạ."
Nghe vậy, Vương gia im lặng hồi lâu.
Cuối cùng quay sang nói với thị vệ họ Lý:
"Vườn Ngô Đồng quá vắng vẻ, thân thể Dung Tĩnh Huyên không tốt, bảo nàng chuyển sang Ninh Uyển mà dưỡng bệnh. Còn Thế tử, đưa đến An Lục Thư Viện đọc sách, đừng để hắn cả ngày quanh quẩn trong phủ gây bực mình."
Không uổng công ta khổ tâm bày mưu tính kế!
Tên Vương gia miệng độc mặt lạnh này, cuối cùng cũng có chút lương tâm!
Ta kéo tay áo, lau nước mắt, nghẹn ngào cảm động:
"Vương gia, ngài đúng là phu quân tốt nhất thiên hạ, phụ thân tốt nhất thiên hạ!"
Tên phu quân tốt c.h.ế.t tiệt! Tên phụ thân tốt đáng đánh đòn!
Bỏ mặc thê tử và nhi tử bao nhiêu năm, còn đáng mặt nam nhân sao!?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khóe miệng Vương gia giật giật, rõ ràng là nghi ngờ ta đang mắng người.
Hắn nhìn ta nước mắt ròng ròng, bất đắc dĩ nói:
"Được rồi, đừng diễn nữa."
Ta ngẩng đầu, đôi mắt sưng vù như quả óc chó, mặt mày khổ sở:
"Xin lỗi nhé Vương gia, tại bôi nhiều hành quá, thiếp còn phải khóc thêm một chút nữa."
Vương gia nhìn thẳng vào gương mặt ta, khóe môi bỗng cong lên, lông mày nhướn cao, ánh mắt sáng rực.
Chậc, tên Vương gia này cười lên lại có chút tư sắc đó nha.
Ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì hắn đã nhét khăn tay vào mặt ta, rồi quay lưng rời đi.
Ôi chao, một đêm giải quyết xong hai chuyện lớn!
Ta vui không kể xiết.
Giờ chắc Vương phi cũng sắp dậy uống thuốc rồi, phải mau mau đi xem nàng thế nào.
Ta vừa đi về phía Ngô Đồng Uyển vừa khe khẽ ngân nga tiểu khúc.
Vừa bước vào phòng, liền thấy một nam nhân đứng trước cửa sổ của Vương phi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngọn lửa trong ta lập tức bùng lên!
Ta lập tức hạ mê dược đánh ngất hắn, túm cổ áo lôi dậy, “bốp bốp” hai cái tát nổ đom đóm!
Vương phi cuống quýt hô:
"Tiểu Thất, dừng tay!"
Kỳ thực, ta đã sớm phát hiện, khi còn ở trang viên, Vương phi từng có một người đàn ông qua lại.
Nhưng khi ấy Vương gia chưa về, nàng xuân khuê tịch mịch, có người bầu bạn cũng không trách được.
Nay Vương gia đã hồi phủ, mà còn qua lại với nam nhân kia — chẳng phải là tự hủy tiền đồ hay sao?
Ta nổi giận mắng:
"Vương phi, người hồ đồ rồi!"
05
Lúc này ta mới biết, người nằm dưới đất kia là thanh mai trúc mã của Vương phi.
Năm xưa, phụ mẫu nàng từng lấy tính mạng của người đó ra uy hiếp, nàng mới miễn cưỡng gả vào Vương phủ.
Bao nhiêu năm qua, hai người vẫn chưa đoạn tuyệt tình cũ.
Vương phi nhìn thì nhu nhược, nhưng thực ra lại là người cố chấp vô cùng.
Nàng dựa lưng vào giường, khẽ nói:
"Ta bệnh bao năm rồi, sớm đã chẳng còn lòng dạ gì. Chỉ muốn sống vài năm cho thống khoái. Nếu để Vương gia phát hiện, thì cứ một đao c.h.é.m c.h.ế.t là xong."
Một người, khi đã ôm tâm niệm "cùng lắm là chết",
thì những lễ nghĩa, liêm sỉ, giáo dưỡng… đều vứt sạch cả.
Ta một lòng một dạ muốn giúp nàng tranh sủng,
nào ngờ nàng lại mang tâm chết.
Ta lau nước mắt, ra vẻ đáng thương:
"Nếu Vương phi mà c.h.ế.t rồi, còn ai coi ta là người nữa đây? Chẳng bằng ta quay lại đầu đường xó chợ, tiếp tục làm ăn trộm, bị bắt làm con ch.ó hoang không nhà mà đánh c.h.ế.t cho xong!"
Vương phi nghe xong, ôm lấy ta, nói:
"Tiểu Thất, muội cũng đừng chạy nhảy tranh giành làm gì nữa. Ngay từ lúc ta gả vào phủ, ta đã nói với ngài ấy rồi: ta không muốn hầu hạ ngài ấy. Giữa ta và ngài ấy, chẳng có chút tình cảm nào cả. Ngài ấy lạnh nhạt hay ân cần, ta đều không để tâm."
Ta chớp mắt nhìn nàng—một Vương phi dịu dàng đoan trang lại có thể nói ra những lời trái luân thường như thế, khiến ta không khỏi kinh ngạc.