Lâm Sương Thất

Chương 6



Đến lượt ta, ta ngoan ngoãn đưa tay ra, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn nàng.

 

Vương phi liền mềm lòng, vứt luôn thước xuống đất.

 

Triệu Tiêu lầm bầm:

 

"Mẫu thân đúng là thiên vị."

 

Vương phi giận dữ mắng:

 

"Con còn dám nói! Ta thân bệnh tật, không chăm nom được các con, trăm nghìn dặn dò bảo con trông chừng Tiểu Thất! Con tự nói xem, có xứng với lời căn dặn của mẫu thân không?"

 

Từ hôm ôm ta mà khóc một trận, dường như tâm kết trong lòng Vương phi cũng đã được cởi bỏ.

 

Giờ mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, thân thể khang kiện, ngay cả lúc mắng người cũng có khí lực hơn rồi.

 

Ta và Triệu Tiêu cúi đầu, chẳng dám cãi lại nửa câu.

 

Ngoài trời mưa đổ ào ào, cửa sổ chưa đóng, cánh hoa hải đường bị gió cuốn rơi lả tả vào trong.

 

Ta nhặt mấy cánh, dán lên môi làm mặt quỷ chọc cho Vương phi vui.

 

Nàng bật cười khẽ, nhéo má ta một cái:

 

"Lúc nào cũng bày trò!"

 

Triệu Tiêu cũng bắt chước, dán hoa lên chân mày:

 

"Mẫu thân, người đừng giận nữa là được."

 

Ánh mắt Vương phi có phần ảm đạm, thở dài:

 

"Hai năm qua, ta tự than thân trách phận, đã lơ là các con quá nhiều. Thái hậu không ưa Vương gia, nên cả phủ chúng ta cũng bị khinh thường. Các con chắc cũng vì bất đắc dĩ, mới phải đi trộm tiền mua thuốc cho ta."

 

Ta gật đầu, làm ra vẻ đáng thương:

 

"Dạ đúng, đều là vì bất đắc dĩ."

 

Kỳ thật trong lòng ta nghĩ khác.

 

Lấy chút bạc từ túi người giàu thì đã sao?

 

Cứ xem như họ làm việc thiện đi.

 

Vương phi nhìn ra ta ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng chẳng phục.

 

Nàng dịu giọng:

 

"Tiểu Thất, ta biết muội là đứa tốt. Ta chưa từng cho rằng muội trộm tiền vì ta là việc đáng hổ thẹn."

 

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, chẳng thấy chút khinh thường nào trong mắt.

 

Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của ta, lúc ấy mới chịu buông xuống.

 

Vương phi dịu dàng nói:

 

"Ta chỉ là nhớ đến khi gặp muội lần đầu, muội nhỏ bé gầy guộc, trên người toàn là vết bầm tím. Ta sợ muội lại chọc phải người hiểm ác, bị đánh đập, nên mới nổi nóng."

 

Ta lập tức nói:

 

"Tỷ tỷ yên tâm! Ăn trộm cũng có nguyên tắc đàng hoàng. Người nào có thể trộm, người nào không được; tiền nào lấy được, tiền nào không được lấy—trong lòng muội đều có cân đong đo đếm cả!"

 

Triệu Tiêu cũng phụ họa:

 

"Đúng vậy! Ăn trộm cũng là cả một môn học lớn."

 

Vương phi bèn giống như học trò, khiêm tốn hỏi chúng ta xem trong đó có đạo lý gì.

 

Ta nói rất nghiêm túc:

 

"Người đi buôn từ nơi khác tới kinh thành thì dễ trộm nhất, vì họ không muốn dính líu rắc rối. Nhưng cũng chỉ nên lấy chút ít, vì hành trình đến đây không dễ, bạc làm ăn rất quý. Còn những kẻ đêm say rượu trong thanh lâu, thì lấy nhiều một chút cũng được, vì bọn họ thường lén gia quyến ra ngoài tiêu khiển, tiêu xài bao nhiêu bản thân còn chẳng nhớ nổi. Người ở ngoài sòng bạc thì tuyệt đối không đụng vào, toàn là kẻ liều mạng, dây vào chỉ có đường chết."

 

Nói đến cuối, ta nghiêm nghị nói:

 

"Thần Thâu Bang cũng có quy củ: ba loại tiền không được trộm—tiền chữa bệnh, tiền học hành, và tiền mưu sinh cực khổ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương phi tán thưởng:

 

"Quả đúng là 'trộm cũng có đạo lý'."

 

Triệu Tiêu lại như có điều ngẫm nghĩ:

 

"Những điều Tiểu Thất dạy con về trộm đạo, con đem dùng trong thư viện. Quan sát lời nói ánh mắt người khác, biết ai nên gần gũi, ai có thể kết giao, ai chỉ nên xã giao qua loa. Chẳng mấy chốc đã hòa nhập được."

 

Vương phi cũng khen hắn một câu.

 

Ta và Triệu Tiêu nhìn nhau, trong lòng cùng thầm thở phào—vượt ải rồi.

 

Nào ngờ Vương phi lại đổi giọng, dịu dàng cười:

 

"Được rồi, Tiểu Thất, Tiêu nhi. Hai con trộm tiền để chữa bệnh cho ta, ta rất cảm động. Dù là thánh nhân nhìn thấy, cũng sẽ nói một câu ‘có tình đáng thương’. Nhưng con người sống ở đời, làm việc tốt hay xấu, không quan trọng bằng cách bản thân nhìn nhận nó. Khi các con đưa tay vào túi người khác, trong lòng thực sự không có chút do dự nào sao?"

 

Không hề có.

 

Do dự—thì sẽ bị bắt.

 

Trộm thì phải nhanh, đánh thì phải độc, giành thì phải cứng.

 

Bất kể việc gì, do dự chính là tối kỵ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta liếc nhìn sắc mặt Vương phi, làm ra vẻ ăn năn:

 

"Tỷ tỷ dạy chí phải!"

 

Vương phi hài lòng gật đầu:

 

"Có câu ‘quân tử thủ bần’*, Tiểu Thất, bất kể lúc nào, cũng phải giữ khí tiết. Thôi, muội đi chép sách đi, Tiêu nhi thì đi luyện ngựa bộ."



(*"Quân tử thủ bần" dùng để chỉ người giữ đạo lý và nhân cách ngay cả khi sống trong cảnh nghèo khổ, không vì thiếu thốn mà làm điều sai trái, vô đạo đức.)

 

Ta và Triệu Tiêu nhìn nhau, đồng thanh nói:

 

"Đổi cho nhau đi!"

 

Ta mà đụng đến sách là đầu óc quay cuồng, cầm bút là người khó chịu.

 

Còn Triệu Tiêu mỗi lần luyện võ là choáng đầu, sốt cao, buồn nôn.

 

Vương phi chỉ gọn một chữ:

 

"Đi."

 

Hiểu rồi—không thương lượng.

 

Khi Vương gia đến thư phòng.

 

Ta đang ngồi khoanh chân trên ghế thái sư chép sách.

 

Vừa ngáp đúng lúc hắn bước vào, mắt ta với hắn chạm nhau.

 

Triệu Tiêu thì đang hạ mã bộ, tay giơ ra, mỗi tay còn nâng một chén trà.

 

Vương gia thuận tay chỉnh lại tư thế cho hắn, rồi đến ngồi cạnh ta.

 

Vương phi đang cầm sách, trầm ngâm một lúc mới hỏi:

 

"Vương gia dùng nữa tối rồi chứ?"

 

Ta nghĩ thầm: nàng muốn nói là—ngài rảnh quá nên mò đến đây à?

 

Vương gia nhìn chữ ta chép, thuận miệng đáp:

 

"Chưa."

 

Chính là ngầm bảo: ta muốn ăn ở đây.

 

Vương phi cũng chẳng tiện đuổi.

 

Giờ cơm tối, bốn người cùng ngồi quanh bàn.

 

Ta và Triệu Tiêu nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa.