Vương gia dừng bước, quay đầu nhìn ta.
Hắn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn ta thật lâu.
Trong cái trầm mặc kéo dài ấy, ta lờ mờ cảm thấy… hình như có chút xấu hổ?
Vương gia nhìn ta, chậm rãi hỏi từng chữ:
"Ngươi theo Hồng Liên học độc ba năm, chẳng lẽ không nhìn ra bản vương đã trúng độc sao?"
Thấy rồi chứ! Không phải là xuân độc à—thiêu người như lửa, nhịn tới mức đuôi mắt cũng đỏ lên rồi!
Ta xoa tay, lười biếng ngồi xuống, cười toe toét:
"Vương gia, ngủ cùng là tính thêm phí đấy ạ."
07
Ta đưa ra với Vương gia hai điều kiện.
Điều thứ nhất: hòa ly với Vương phi.
Chuyện này, hắn đồng ý, nhưng nói cần tạm hoãn.
Nếu ngôi vị Vương phi để trống, Thái hậu và Hoàng thượng ắt sẽ sớm chỉ hôn người mới.
Hắn vừa chinh chiến trở về, chẳng muốn sinh thêm rắc rối, chỉ mong được nghỉ ngơi đôi chút.
Điều thứ hai: cho dù sau này Vương gia có thêm con cái, Thế tử vẫn mãi là Thế tử.
Nghe đến đây, ánh mắt đen nhánh của Vương gia dừng lại trên mặt ta, nhìn rất sâu.
Ta trong lòng chột dạ lắm.
Kỳ thực, ta mơ hồ đoán được: Thế tử có lẽ… không phải con ruột của Vương gia.
Nhưng sao cũng được! Là con của Vương phi là đủ rồi, chẳng ảnh hưởng gì đến việc ta dốc sức tranh quyền cho hắn.
Ta thay Thế tử nói lời hay:
"Vương gia, tuy Thế tử không lớn lên bên ngài , nhưng trong lòng luôn kính ngưỡng ngài. Những sách ngài thích đọc, Thế tử cũng đã đọc qua; ngài cầm binh đánh trận, Thế tử liền khổ luyện võ nghệ. Dẫu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hắn rất ngưỡng mộ ngài đấy."
Vương gia nghe xong, trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
"Bản vương chỉ có thể hứa với ngươi: dù sau này bản vương có thêm con, những ngày tháng của Triệu Tiêu… sẽ không tệ."
Khẩu thuyết vô bằng.
Ta lặng lẽ dâng giấy bút.
Vương gia viết xong, còn chưa buông bút, đã nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi không muốn cầu gì cho bản thân sao?"
Ta xem kỹ những lời trên giấy, thu lại cẩn thận, nhẹ giọng đáp:
"Ngày lành của ta giờ đã đủ tốt rồi, còn mong cầu gì thêm nữa?"
Mai này Vương phi hòa ly, tất sẽ mang ta theo rời phủ.
Đi theo nàng, ăn no mặc ấm, học chữ đọc sách—đã là phúc phần lớn nhất đời ta.
Làm người, chớ nên quá tham.
Ta là Lâm Sương Thất, sống được đến bước này, đã lời rồi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vương gia đưa ta về phòng ngủ của hắn.
Sau bình phong đã chuẩn bị sẵn nước ấm để tắm, trên mặt nước còn rải cánh hoa nữa kia!
Ta nhìn Vương gia, bật ra một tiếng:
"Chậc chậc."
Trên bàn còn cắm hai cây hồng nến.
Giường trải đầy đậu phộng và táo đỏ.
Ta bước lại gần, thấy cả một bộ xiêm y mỏng manh đặt cạnh gối.
Ta thầm nhủ trong lòng: Không ngờ Vương gia lại có sở thích này.
Mặc cái này thì che được gì chứ?
Ta cầm bộ y phục lên, cố ý giũ mạnh một cái trước mặt Vương gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương gia nhìn quanh gian phòng, mặt trầm xuống:
"Không phải bản vương sai người chuẩn bị."
Ta gật đầu lia lịa, vội thuận theo:
"Vương gia là người phong thái cao nhã, nghiêm chính tự trọng, đương nhiên chẳng phải hạng trăng hoa đa tình rồi."
Vương gia sa sầm mặt:
"Bản vương xưa nay không nói dối!"
Ta chớp chớp mắt, cười nịnh:
"Vương gia là quân tử!"
Cuối cùng hắn cũng hết chịu nổi, đưa tay gõ một cái sau đầu ta, không nói không rằng mà bước vào sau bình phong.
Ta vừa nhai đậu phộng vừa trò chuyện:
"Vương gia, nghe nói mười sáu tuổi ngài đã ra Tây Bắc chinh chiến, triều ta chẳng còn ai có thể dùng sao mà Thái hậu nỡ để ngài ra trận thế?"
Không nghe đáp lại.
Ta lại hỏi tiếp:
“Ngài và Hoàng thượng là huynh đệ ruột thịt, sao Thái hậu thương Hoàng thượng, lại không thương ngài?"
Vẫn chẳng lên tiếng.
Ta bồi thêm một câu:
"Thanh Loan, Hồng Liên, Lục Vụ ba vị di nương, đều là ảnh vệ của ngài phải không? Tính ra thì nhân duyên của Vương gia cũng hơi tệ đấy, tuổi này rồi mà chẳng có lấy một hồng nhan tri kỷ sẵn lòng giải độc cho ngài."
Lắng tai nghe—chỉ có tiếng nước rào rào.
Ta không tin!
Dao nhỏ đã chọc đến tận m.ô.n.g rồi, người còn có thể ngồi yên làm núi?
Ta đi vòng sau bình phong, làm bộ lảng vảng rồi khẽ nói:
"Nghe đồn năm xưa Vương gia từng say mê tuyệt sắc giai nhân số một kinh thành—Giang Minh Vi. Suýt chút nữa được phong làm Thái tử. Cuối cùng thì sao? Thái tử chẳng tới tay, mỹ nhân lại thành tẩu tẩu. Đêm dài mộng mị, có phải tức đến hộc m.á.u không?"
Cuối cùng Vương gia cũng chịu lên tiếng.
Vẫn là bộ dạng chẳng gợn sóng, giọng điệu bình tĩnh đến vô cảm:
"Lâm Sương Thất, dù ngươi có cố chọc giận bản vương thế nào—đêm nay, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này. Nếu thật muốn đi, thì để lại giấy hòa ly cùng thư cam kết đi."
Ta nhìn bộ xiêm y mỏng như cánh ve kia, lòng nghĩ: Sợ gì ai!
Ta thổi tắt cây nến, thay y phục rồi bước đến bên thùng tắm.
Vương gia nhìn ta, đuôi mắt đỏ dần, trên cổ cũng nổi gân máu.
Hắn siết lấy thành thùng, giọng khàn khàn:
"Ai cho ngươi qua đây?"
Ta nhấc chân bước vào, nước b.ắ.n tung tóe.
Vương gia nắm lấy cổ tay ta, khẽ nói hai câu:
"Bản vương tên gọi Triệu Quan Lan."
"Nếu thật sự sợ hãi… thì cứ cắn ta."
Ta nghĩ thầm: Nói nhảm làm gì.
Đợi đến khi Vương phi hòa ly, mang ta rời phủ, kiếp này có khi chẳng còn gặp lại.
Ngươi tên gì, ta cũng chẳng quan tâm đâu.
08
Không biết Vương phi nghe từ đâu chuyện ta và Triệu Tiêu vụng trộm ra ngoài lấy trộm tiền mua thuốc cho nàng.
Nàng cầm ngay thước kỷ luật, đánh cả ta lẫn Triệu Tiêu vào lòng bàn tay.
Đánh Triệu Tiêu trước, hai cái rất nặng.
Ta nghe xong mà tim thắt lại.