Hắn nắm lấy tay ta, hỏi:
"Một tháng qua, chẳng lẽ nàng không có chút luyến tiếc nào sao?"
Ta liếc nhìn thân thể hắn, hồi tưởng một chút, rồi vỗ vai hắn thở dài:
"Nếu sau này ngài mưu phản thất bại, bị bán vào thanh lâu làm kỹ nam… ta nhất định sẽ đến ủng hộ việc buôn bán của ngài."
Nói thật lòng, ta vốn có cảm tình với Triệu Quan Lan.
Hắn, có lẽ do nhiều năm chinh chiến nơi sa trường, rèn ra được khí chất vững vàng trầm tĩnh như núi.
Hắn đã g.i.ế.c nhiều người, gánh nhiều mạng, nhìn quen sinh tử.
Cái gì là thân phận tôn ti, thiện ác đúng sai—đều chỉ là mây bay gió thoảng.
Trước mặt hắn, ta thấy rất thoải mái.
Ta trêu ghẹo hắn, hắn không để bụng.
Ta g.i.ế.c người, hắn dọn xác.
Ta ăn h.i.ế.p hắn trên giường, hắn cũng nhẫn nhịn.
Người tốt, Triệu Quan Lan là đại hảo nhân.
Triệu Quan Lan nghe ta nói vậy, liền xoắn lọn tóc ta vào đầu ngón tay.
Giọng hắn bình thản:
"Ta nói thật đấy, Lâm Sương Thất… nàng có muốn làm Hoàng hậu không?"
Ta quấn áo lại, chống cằm nhìn hắn.
Ta cũng muốn xem, hắn còn dám phun ra lời nào kỳ quặc nữa.
Triệu Quan Lan dường như không chịu nổi ánh mắt ta, cụp mi mắt xuống, uể oải nói:
"Người quen ta, đều bảo ta cổ hủ.
Ta cả đời chỉ uống một loại trà, mặc một kiểu áo, ăn một mùi vị.
Ta sợ phiền, cũng sợ thay đổi.
Việc giữa ta và Dung Tĩnh Huyên, nàng biết cả rồi.
Hôn sự đó là Thái hậu ban xuống trước ngày ta rời kinh.
Ta với nàng ấy gần như là người xa lạ.
Dù nàng không mở miệng đòi, ta cũng sớm muộn gì sẽ hòa ly.
Nhưng ta, chưa từng có ý định cô độc suốt đời."
Nói xong rồi?
Ta tiếc nuối:
"Nhưng Triệu Quan Lan, người thân ta ai cũng biết—ta là kẻ ưa biến hóa.
Rượu trà nào cũng muốn nếm thử, áo quần lặp lại là thấy chán.
Ăn mãi một món, ta cảm giác sống còn khổ hơn chết.
Mà ta lại không thích kiểu già cỗi cứng nhắc như ngài.
Hơn nữa… ta chưa từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời với một người, chỉ vì từng ngủ qua với họ."
Ánh mắt Triệu Quan Lan sâu như đáy hồ.
Ta vỗ nhẹ mặt hắn, thở dài:
"Vương gia, ngài là người tốt… nhưng chúng ta không hợp."
Triệu Quan Lan không giận.
Ta bắt đầu nghi ngờ hắn còn giấu chiêu gì sau lưng.
Ta khích hắn:
"Ta không làm Hoàng hậu đâu. Nếu ngài cho ta làm Hoàng đế, thì ta còn cân nhắc."
Không ngờ hắn bật cười.
Ta càng thấy có gì sai sai.
Vội vàng rửa mặt thay đồ, chuẩn bị rời khỏi.
Cánh cửa vừa mở, linh cảm trong lòng vang lên một tiếng "cạch".
Ta lập tức quay đầu nhìn Triệu Quan Lan.
Hắn mỉm cười nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn bước xuống giường, vòng tay qua vai ta, khẽ nói:
"Không sai, Dung Tĩnh Huyên đang ở ngoài cửa, từ nửa canh giờ trước đã đến rồi."
10
Chỉ cần không mở cánh cửa kia…
Ta vẫn là cô bé ngoan đáng thương trong lòng Vương phi.
Ta cũng bằng lòng tiếp tục đóng vai một thiếu nữ trong sáng, hồn nhiên, được cứu rỗi.
Nhưng dù là vai diễn có hay đến đâu, cũng có lúc sơ hở.
Haiz, thật muốn một đao đ.â.m c.h.ế.t Triệu Quan Lan cho rồi.
Ta gãi đầu, chỉnh lại y phục cho chỉnh tề, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa.
Quả nhiên, Vương phi đang đứng ngoài đó.
Vừa thấy ta, nàng bước lên, vung tay tát Triệu Quan Lan một cái thật mạnh.
Giọng Dung Tĩnh Huyên run rẩy:
"Vương gia bao nhiêu tuổi rồi? Nàng mới bao nhiêu tuổi?"
Triệu Quan Lan không tránh, cứ thế nhận nguyên cái tát kia.
Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói:
"Tỷ tỷ, là muội làm sai, người cứ mắng muội đi."
Nhưng Vương phi lại rưng rưng nước mắt, đưa tay vuốt tóc mai ta, dịu dàng hỏi:
"Muội dùng bản thân… để đổi lấy điều gì?"
Ta ngoan ngoãn kể hết mọi chuyện.
Vương phi ôm chầm lấy ta, toàn thân run rẩy:
"Ta vẫn tự cho là bản thân sáng suốt, nào ngờ cuối cùng lại để một tiểu cô nương như muội phải hy sinh vì ta, mưu tính vì ta…"
Ta vội đáp:
"Không thể coi là hy sinh đâu ạ! Nếu Triệu Quan Lan là một lão già xấu xí, muội tuyệt đối chẳng thèm ngủ với hắn!"
Vừa nói xong, ta thầm chửi mình miệng chó không mọc được lời hay.
Làm sao lại có thể nói những lời thô tục như vậy trước mặt tỷ tỷ chứ?
Tỷ ấy sinh ra trong thế gia vọng tộc, là nữ nhi cành vàng lá ngọc chân chính.
Mấy năm qua ta đi theo tỷ, đọc không ít sách thánh hiền.
Tiếc là, sách ấy không sửa nổi gốc rễ của linh hồn ta.
Ta vẫn là đứa bé từ nhỏ lăn lộn đầu đường xó chợ mà thành.
Vẫn là kẻ không lên được chính sảnh.
Vương phi khẽ lau nước mắt nơi khóe mi, dịu giọng nói:
"Tối nay lúc dùng cơm, ta thấy muội muốn uống bát chè đậu xanh của Tiêu nhi, tiếc rằng nó lén bỏ nhiều đường quá, muội chỉ uống được vài ngụm. Ta đã sai người nấu lại chè khuya cho muội, định đưa qua, không ngờ muội không có trong phòng."
Ta liền khoác lấy tay nàng, làm nũng:
"Tỷ tỷ, vậy mau đi thôi, giờ uống cũng chưa muộn mà!"
Nhưng Vương phi lại nhìn Triệu Quan Lan một cái, bình tĩnh nói:
"Muội đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, thì có vài lẽ công bằng, ta nhất định phải đòi lại cho muội."
Tim ta như nặng trĩu, lập tức nói:
"Tỷ tỷ! Những việc muội làm là vì tỷ, không phải để được báo đáp!
Muội chỉ mong tỷ thoát khỏi cái lồng son này, sống một đời thảnh thơi.
Từ nay về sau, không làm Vương phi, không làm đích nữ nhà họ Dung, chỉ làm chính mình!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vương phi bật cười—nụ cười dịu dàng, uyển chuyển, đẹp đến mê người.
Lần đầu tiên kể từ khi ta quen nàng, ta thấy nơi đôi mắt ấy thật sự bừng sáng.
Tựa như viên minh châu phủ bụi, cuối cùng đã được lau sạch, tỏa ra ánh sáng vốn có.