Lâm Sương Thất

Chương 9



Khoảnh khắc ấy, ta tin chắc—

 

Vị Vương phi năm xưa, quả nhiên là đệ nhất danh nữ kinh thành.

 

Nàng vuốt má ta, dịu dàng nói:

 

"Tiểu Thất, ta không biết muội từng trải qua những gì, mới khiến muội vì một chút ấm áp mà dốc lòng báo đáp cả ngàn lần.

Tỷ tỷ cảm thấy mình không xứng đáng.

Nhưng nếu chúng ta là người một nhà, thì phải cùng nhau dìu dắt, trân trọng lẫn nhau.

Muội quý trọng ta, ta cũng sẽ quý trọng muội.

Muội đi uống chè đi, tỷ tỷ sẽ đi nói chuyện với Vương gia."

 

11

 

Ta không biết rốt cuộc Vương phi và Triệu Quan Lan đã nói với nhau những gì.

 

Ta đưa hưu thư cho nàng.

 

Nàng chỉ khẽ cười, xoa đầu ta, than nhẹ:

 

“Tiểu Thất à, chuyện hôn sự giữa ta và Vương gia, đâu phải chỉ một tờ hưu thư là có thể giải quyết.”

 

Vương phi trầm ngâm một hồi, chậm rãi giảng giải cho ta nghe từng lớp lợi hại ẩn sau chuyện này.

 

Năm xưa tiên đế từng có ý lập Triệu Quan Lan làm thái tử.

 

Chỉ là việc ấy, Thái hậu đã đích thân ra tay ngăn cản.

 

Bề ngoài Thái hậu nói rất đàng hoàng:

 

“Triệu Quan Lan tính tình lạnh nhạt cao ngạo, nên rèn luyện thêm.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Đúng lúc ấy, chiến sự ở Tây Bắc bùng phát.

 

Tiên đế nghĩ, cho hắn ra ngoài rèn luyện một năm cũng không tệ.

 

Trước khi lên đường, để tỏ rõ sự yêu thương với con trai, Thái hậu đem chính cháu gái ruột gả cho Triệu Quan Lan.

 

Mà Vương phi, chính là cháu gái ruột của Thái hậu.

 

Nghe đến đây, lòng ta ngổn ngang.

 

Vương phi nhàn nhạt nói tiếp:

 

“Lúc đó, tiên đế đã bệnh nặng lắm rồi. Nhưng Thái hậu giấu giếm không truyền, ép Triệu Quan Lan – người vốn đã là thái tử trên danh nghĩa – phải rời kinh.

Khi đến Tây Bắc, hắn còn bận binh nhung, chưa kịp nghỉ hơi đã nhận được tin tiên đế băng hà.”

 

Ta cảm khái:

 

“Vậy nên khi ấy Vương gia làm đại tướng, không thể rời chiến trường.

Mà thiên hạ chẳng thể một ngày không có vua, Thái hậu liền đẩy đại ca hắn lên ngôi.

Triệu Quan Lan đánh mất cơ hội kế vị, nếu lúc ấy hắn quay về, chẳng khác nào tay trắng.

Thế là hắn dứt khoát giữ quân không về, trấn thủ Tây Bắc.”

 

Vương phi cười nhẹ:

 

“Phải rồi, Tiểu Thất đúng là thông minh.”

 

Ta thật ngốc, lại tưởng rằng có hưu thư rồi thì Vương phi có thể thoát thân.

 

Nàng là cháu ruột Thái hậu, lại là đích nữ nhà họ Dung.

 

Gia tộc Dung thị đấu với nhà họ Giang – nơi đã có một người trở thành Quý phi.

 

Thế nên Dung gia nhất định phải giữ lấy danh hiệu Vương phi để đối kháng.

 

Dung thị và Thái hậu tuyệt đối không cho phép Vương phi rời khỏi cái thân phận này.

 

Ta lầm bầm:

 

“Thái hậu cũng thật khéo. Ngai vàng cho con cả, cháu gái gả cho con út. Dù Triệu Quan Lan có tạo phản, bà ta cùng nhà mẹ đẻ cũng chẳng tổn hao gì.”

 

Vương phi chỉ cười nhạt:

 

“Chốn cung đình tranh đấu, ta quen rồi.

Cô cô ta từ một mỹ nhân đi đến ngôi Thái hậu, tất cả nhờ vào gan to và tâm tính quyết đoán.

Năm đó, cả triều không ai dám gánh trách nhiệm bình định Tây Bắc.

Cô cô ta đẩy một thiếu niên mười sáu tuổi như Triệu Quan Lan ra chiến trường, còn đè đứa con trai ốm yếu lên ngai vàng.

Mười lăm năm nhiếp chính, một nửa ngai vàng là của bà ta. Đó há chẳng phải cũng là bản lĩnh sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nói đến đây, nàng khẽ thở dài:

 

“Khi tiên đế bệnh nặng, Thái hậu liền đẩy thuyền theo sóng, ép Triệu Quan Lan rời kinh.

Trong đó, có bao nhiêu bất đắc dĩ, bao nhiêu toan tính, chỉ có mình bà ấy rõ.”

 

Ta nghĩ, Thái hậu có lẽ không muốn cho Triệu Quan Lan làm vua, nhưng so với người ca ca bệnh tật yếu ớt kia, hắn lại càng khó khống chế.

 

Vương phi vừa nói vừa ho khan.

 

Nàng dùng khăn che miệng, sai ta đi rót trà.

 

Ta bực bội:

 

“Tỷ tỷ, bệnh của tỷ lúc nặng lúc nhẹ thế này, hay để muội gọi đại phu khám lại đi.”

 

Từ sau thu sang, nàng lại ngã bệnh một trận, ho suốt không dứt.

 

Vương phi dịu dàng đáp:

 

“Không sao đâu.”

 

Nàng chăm chú nhìn ta, giọng dịu nhẹ:

 

“Tiểu Thất, thật ra muội mới là người thích hợp làm Vương phi hơn ta.

Muội thông minh, nhạy bén, biết tiến biết lui. Muội nhìn xa, nói được, làm được.

Lời cần nói thì nói, chưa bao giờ để bản thân u uất.

Nơi như nội viện hậu cung, trong mắt muội, chẳng qua chỉ là một chiến trường.”

 

Ta không dám đùa nữa.

 

Câu này của Vương phi… là có ý gì?

 

Ta hoảng hốt, vội nói:

 

“Tỷ tỷ! Đừng nói bậy! Mấy cái khôn vặt của muội, đâu đáng gì.

Huống hồ, mạng muội thấp hèn, nên mới sống được ngày nào hay ngày ấy.

Còn tỷ, đừng nghĩ nhiều quá…”

 

Vương phi điểm nhẹ vào mũi ta, cười trêu:

 

“Miệng thì nói thế, nhưng trong lòng lại rất xem trọng bản thân.

Dù là đối đầu với Vương gia, muội cũng luôn giữ tâm thái bình thản.

Sao đến trước mặt ta, lại tự coi nhẹ mình rồi?”

 

Ta nép vào lòng nàng, nũng nịu:

 

“Bởi vì muội không để tâm tới Triệu Quan Lan, nhưng lại để tâm tới tỷ.”

 

Vương phi ôm lấy ta, khe khẽ nói:

 

“Nếu có kiếp sau, ta cũng muốn làm người như Tiểu Thất—

yêu ghét rõ ràng, vui buồn thẳng thắn.

Sắc bén nhưng không hổ thẹn, sống một đời nhiệt huyết tự do.”

 

Lời ấy… nghe bi thương khôn xiết.

 

Ta nhìn nàng, nghiêm túc nói:

 

“Tỷ tỷ rất tốt, rất rất tốt!”

 

Vương phi không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, rất nhanh đã thiếp đi.

 

12

 

Mùa thu năm nay, ta sống có phần u sầu và bận rộn.

 

Sầu vì bệnh tình của Vương phi lúc lành lúc tái, chẳng biết thế nào mà lần.

 

Triệu Quan Lan mời mấy vị ngự y đến bắt mạch kê đơn, tới tới lui lui, cuối cùng cũng chỉ phán một câu:

 

“Cần tĩnh dưỡng.”

 

Còn bận rộn... là bởi chẳng biết từ bao giờ, mọi việc lớn nhỏ trong vương phủ đều rơi vào tay ta.

 

Lý do nghe thật nực cười:

 

“Nay trong phủ chỉ còn hai vị nữ chủ nhân. Vương phi mang bệnh, chuyện trong ngoài đành để Tiểu Thất gánh vác.”