Lâm Thanh Kiều là cô nương lớn tuổi mà mười dặm tám làng không ai muốn lấy, n.g.ự.c nở, chân to, đi đứng rắn rỏi, oai phong lẫm liệt.
Năm nàng hai mươi sáu tuổi, cha Lâm bỗng nhớ ra khi còn nhỏ đại ca ta từng cùng Lâm Thanh Kiều đính hôn, thế là liền gói ghém đồ đạc của nàng ném sang nhà ta.
Chỉ tiếc rằng, đến khi đại ca thành thân lại bỏ trốn cùng kỹ nữ thanh lâu.
Chỉ còn ta với nàng tròn mắt nhìn nhau.
Ta khẽ hỏi nàng: “Tẩu tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lâm Thanh Kiều từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái bánh đưa ta, đợi ta ăn xong thì ôm ta ngủ.
Nửa đêm, ta bị buồn tiểu mà tỉnh dậy, phát hiện Lâm Thanh Kiều đang lặng lẽ lau nước mắt một mình.
Ta giúp nàng lau nước mắt, nói: “Tẩu tử, đừng khóc.”
01
Lâm Thanh Kiều là cô nương khó gả nhất trong mười dặm tám làng.
Ngực đầy, chân to, bước đi thì hùng hổ mạnh mẽ.
Những lời này là ta nghe được từ miệng đại ca.
Đại ca ta thường ngậm túi rượu, lông bông dạo quanh làng, lúc cao hứng thì nhét vào miệng một nắm đậu phộng chiên cháy đen:
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“May mà ta sinh muộn sáu năm, không thì chắc chắn phải lấy Lâm Thanh Kiều làm vợ.”
Ta hỏi đại ca: “Cưới chị Thanh Kiều không tốt sao?”
“Thanh Kiều tỷ giỏi quá ấy chứ!”
Mẹ của Lâm Thanh Kiều mất sớm, dưới nàng còn ba đệ đệ, cha Lâm một mình không nuôi nổi, hoàn toàn dựa vào quán ăn vặt do chị Thanh Kiều dựng ở đầu làng.
Không chỉ nuôi được ba đệ đệ khôn lớn, mà còn giúp họ cưới được vợ.
Đại ca nhón răng, bắt chéo chân, vừa giám sát ta luyện chữ to vừa nói: “Chỉ là giỏi quá mà thôi.”
“Đàn ông, không thích vợ giỏi giang đâu.”
Tay ta run cả lên khi luyện chữ, bèn tranh thủ lúc đại ca chiên đậu phộng để lười biếng hỏi: “Vậy đại ca thích kiểu người thế nào?”
“Như Đình Đình ấy!”
Đình Đình tỷ lớn lên cùng đại ca, chỉ là sau này bị cha mẹ bán vào thanh lâu, đổi lấy một lượng bạc để cưới vợ cho em trai.
Từ đó trở đi, đại ca thường xuyên lui tới thanh lâu.
Kiếm được mười đồng tiền, năm đồng tiêu cho ta, năm đồng tiêu cho Đình Đình tỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đình Đình tỷ ký khế ước bán thân, không thể chuộc về.
02
Đại ca thấy ta lười biếng, dùng tay búng trán ta một cái: “Viết cho đàng hoàng vào!”
Ta bĩu môi, lấy cớ đèn dầu chập chờn.
“Trịnh Đại Lang, ngủ chưa đó?”
Có người gõ cửa ngoài sân, đại ca xỏ giày ra mở cửa, thì ra là cha Lâm.
Cha Lâm thở dài: “Khổ thân ta, Thanh Kiều nhà ta đã hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa gả được, ăn ở nhà không công. Ba con dâu nhà ta đứa nào cũng không dễ sống chung, sắp không chịu nổi nó nữa rồi.”
Đại ca đuổi ta vào ngủ, nhưng ta lén hé cửa nghe trộm.
“Lâm thúc, nói vậy cũng không đúng. Thanh Kiều giỏi giang như thế, bao năm nay ở nhà thúc kiếm không ít tiền đấy chứ? Làm người phải có lương tâm!”
Cha Lâm hai mắt sáng lên, kích động nắm lấy tay đại ca, gật đầu nói: “Người là phải có lương tâm. Đại Lang, năm xưa cha mẹ ngươi với ta thân đến độ mặc chung một cái quần, hai nhà đã định sẵn con đầu lòng đính hôn từ bé rồi...”
“Không được!”
Đại ca lập tức bật dậy:
“Thanh Kiều đã hai mươi sáu, còn ta mới hai mươi, ai lại cưới vợ lớn hơn mình đến vậy? Chuyện năm xưa đã hỏng rồi!”
Ta biết, người đại ca thật sự muốn cưới là Đình Đình.
Cha Lâm nghe vậy liền vừa khóc vừa làm loạn, thậm chí còn đòi thắt cổ, náo loạn hai ngày khiến trưởng thôn cũng phải đến.
Trưởng thôn làm người trung gian nói: “Đại Lang, cháu cũng không còn nhỏ, nên cưới vợ rồi. Thanh Kiều là cô nương giỏi giang.”
“Hơn nữa, con bé Ninh càng lớn càng bất tiện, một nam nhân mang theo một đứa con gái không tiện, trong nhà vẫn nên có người phụ nữ.”
Đại ca vẫn không chịu.
Ta liền nhảy ra nói: “Nếu mọi người đều không chịu cưới Lâm Thanh Kiều, thì con cưới!”
Mọi người có mặt đều bật cười.
Ta không hiểu họ cười gì, chỉ cảm thấy mình nói sai điều gì đó.
Nhìn ra phía xa, thấy Lâm Thanh Kiều đang đứng dưới gốc cây hoè ngoài cửa, luống cuống nhìn vào trong sân.
Nhưng ngoài ta ra, không ai nhận ra nàng đã đến.
Con gái trưởng thôn chính là con dâu thứ hai nhà họ Lâm, tự nhiên nghiêng về phía cha Lâm, vỗ đùi nói:
“Vậy quyết định như thế đi!”