03
Trưởng thôn tìm một cô dâu tháo vát đến dọn dẹp nhà ta sạch sẽ, còn dán mấy chữ “Hỉ” đỏ chói.
Đại ca lo lắng đến mức mặt mày ủ rũ, nhất quyết không chịu cưới Lâm Thanh Kiều.
Còn cha Lâm thì trực tiếp gói ghém đồ đạc của nàng ném sang.
Chỉ một cái bọc nhỏ, trong đó là vài bộ quần áo bạc màu, một túi tiền đồng nhỏ, nói đó là của hồi môn.
Ta thấy những cô dâu khác trong làng khi gả đi đều mặc đồ đỏ, cài hoa hồng, nhưng Lâm Thanh Kiều thì không.
Nàng chỉ mặc một áo vải xanh sẫm, quần thì vá chằng vá đụp đến năm sáu chỗ.
Thấy Lâm Thanh Kiều đến, đại ca quýnh quáng xoay như chong chóng.
Huynh ấy nói: “Ninh nha đầu, đại ca chắc chắn không thể cưới Lâm Thanh Kiều, muội hiểu không?”
Ta lắc đầu: “Không hiểu.”
“Đại ca không phải nói tỷ ấy là cô nương tốt sao, sao lại không thể cưới làm vợ?”
Đại ca lại gõ đầu ta: “Ngu ngốc!”
Rồi nhét vào tay ta một túi vải nhỏ: “Ninh nha đầu, ta không thể dẫn muội theo nữa, lát nữa đem cái này đưa cho Lâm Thanh Kiều.”
Nói rồi ôm ta vào lòng, dùng cằm cọ mặt ta một cái, rồi nhảy qua cửa sổ trốn mất.
Trước khi đi còn nói: “Ninh nha đầu, ta sẽ quay lại đón muội!”
04
Ca ta đã bỏ trốn khỏi hôn sự.
Nghe nói, huynh ấy xông vào thanh lâu, đưa Đình Đình tỷ đi rồi.
Ta mừng cho hai người họ, nhưng trong lòng lại thấy buồn buồn.
Vậy còn Lâm Thanh Kiều thì sao?
Nàng ngồi cứng đờ trên giường, không có khăn voan che đầu, cũng không có hoa cưới cài tóc.
Mấy tỷ muội quen thân đến bênh vực nàng: “Tên Trịnh Đại đúng là đồ khốn, dám bỏ trốn trong ngày cưới!”
“Thanh Kiều, quay về nhà thôi!”
Nhưng chị dâu thứ hai của nhà họ Lâm lại nói: “Con gái đã gả đi sao còn quay về? Gả đi rồi thì như nước đổ đi, chị cả giờ là người nhà họ Trịnh rồi.”
Lâm Thanh Kiều cúi đầu suốt, không nói một lời.
Cha Lâm hút thuốc lào, nhả khói từng hơi, khói phủ lên mặt ông khiến chẳng nhìn rõ biểu cảm.
Một lúc lâu sau mới nói: “Kiều à, đừng về nữa, ở đây sống qua ngày đi.”
“Trịnh Đại Lang là chồng con, rồi sẽ quay về thôi.”
Trời đã chập choạng tối, mọi người lục đục rời đi.
Chỉ còn lại ta và Lâm Thanh Kiều, nàng vẫn ngồi ngây ra đó.
Ta chạy tới, gọi khẽ: “Tẩu tử.”
Lâm Thanh Kiều dường như không nghe thấy, đắm chìm trong tâm tư riêng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta chợt nghĩ, chắc nàng đói rồi.
Bèn chạy vào bếp lấy một nắm đậu phộng cho nàng. Đó là số đậu phộng đại ca đã chiên, nhưng giờ đã ỉu, ăn vào toàn vụn, không ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Thanh Kiều cầm đậu phộng, thất thần.
Ta thấy sợ sợ, không lẽ nàng hóa ngốc rồi?
Khẽ hỏi nàng: “Tẩu tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lâm Thanh Kiều lúc này mới hồi hồn.
Ôm ta lên giường, hỏi: “Ninh nha đầu, ca ca muội có để lại gì cho muội không?”
“Người trong làng ai cũng nói, ca ca muội coi muội như tròng mắt, sao nỡ bỏ muội lại một mình?”
Ta nhớ ra túi vải đại ca để lại.
Lấy ra đưa cho nàng xem.
Trong đó là một túi bạc vụn, và một phong thư.
Trên thư chỉ viết hai chữ.
Ta đưa thư cho Lâm Thanh Kiều: “Tẩu tử, đây là thư đại ca để lại cho tỷ.”
Lâm Thanh Kiều không mở, chỉ cười gượng: “Tỷ không biết chữ.”
“Ninh nha đầu, muội mở ra xem viết gì đi?”
“Muội chỉ biết tô chữ, đại ca vẫn chưa dạy muội nhận mặt chữ.”
Không còn cách nào, bọn ta chỉ đành cất thư lại.
Trời càng lúc càng tối.
Ta không biết phải làm gì.
Nhưng bụng thì bắt đầu kêu.
Bụng của Lâm Thanh Kiều cũng kêu theo, hai cái bụng réo như hai con cóc mùa hè hòa ca.
Nàng móc từ trong n.g.ự.c ra một cái bánh lớn, nhét vào tay ta:
“Ăn đi.”
Bánh to không biết làm từ lúc nào, vừa nguội vừa cứng, ta bẻ một nửa đưa lại cho nàng:
“Tẩu tử, chúng ta mỗi người một nửa.”
Cả hai ăn hết nửa cái bánh, rồi ôm ấm trà uống cho đầy bụng nước lạnh.
Lâm Thanh Kiều cởi áo, ôm ta ngủ.
Nàng nói: “Ngủ đi.”
“Ngày mai còn phải sống tiếp mà.”
05
Không biết có phải uống nhiều nước lạnh quá không, nửa đêm ta bị buồn tiểu mà tỉnh dậy.
Phát hiện Lâm Thanh Kiều đang ngồi một mình lau nước mắt.
Nàng ấm ức như một đứa trẻ vậy.
Nhưng những gì ta nghe từ miệng đại ca thì Lâm Thanh Kiều lại rất giỏi giang, giống như nam nhân.
Ta đưa tay lau nước mắt cho nàng, nói: “Tẩu tử, đừng khóc nữa.”
“Nếu tỷ không muốn ở lại với muội, vậy thì cứ về nhà đi.”