Lâm Thanh Kiều

Chương 3



Lâm Thanh Kiều ôm lấy ta, khóc càng dữ dội hơn.

 

Ta dán mặt vào n.g.ự.c nàng, mềm mềm cả một mảng.

 

Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Kiều mới nói: “Ninh nha đầu, nếu muội tin ta, sau này chúng ta cùng nhau sống nhé.”

 

“Chỉ là ban đầu có thể sẽ hơi khổ một chút.”

 

“Tẩu tử, muội tin tỷ!” Ta đưa hết những thứ đại ca để lại cho ta cho Lâm Thanh Kiều.

 

Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy nàng, ta liền cảm thấy yên lòng.

 

Ngày hôm sau, cả hai chúng ta ngủ một giấc đến tận trưa.

 

Ngoài cửa có người gọi.

 

Thì ra là chị dâu thứ hai của Lâm gia đến.

 

Nàng bế con, bực bội đẩy cửa vào, thấy ta và Lâm Thanh Kiều vẫn còn đang ngủ say trên giường, liền lớn tiếng nói:

 

“Đại tỷ, Tiểu Ngũ là do tỷ nuôi lớn, không thấy tỷ là nó không chịu ăn cơm, tỷ qua dỗ nó ăn đi.”

 

Lâm Thanh Kiều mắt còn không mở, tiếp tục ngủ.

 

Chị dâu hai giận đến dậm chân, tức tối bỏ đi: “Bảo sao Trịnh Đại Lang không cần tỷ, cái tính khí ương bướng này!”

 

Chẳng bao lâu, chị dâu cả cũng tới: “Đại tỷ, cái món tàu hũ nước đường của tỷ làm sao thế? Có mấy khách quen bảo ăn không giống hương vị của tỷ, chỉ cho ta công thức đi được không?”

 

Từ lúc chị dâu cả gả vào, quầy hàng vặt của Lâm Thanh Kiều đã bị nàng ta cướp mất. Khi đó đại ca còn từng nói: “Lâm Thanh Kiều là làm bằng bùn chắc? Một chút tính khí cũng không có!”

 

Lâm Thanh Kiều duỗi người, lại quấn chăn kín mít như cái kén, không hề để ý đến lời của chị dâu cả.

 

Chị dâu cả bực mình chửi đổng rồi bỏ đi.

 

Chỉ là ta thì thảm rồi, không có chăn, rét run cả người.

 

Ta nói với Lâm Thanh Kiều: “Tẩu tử, muội lạnh.”

 

Lâm Thanh Kiều như xách mèo con, kéo ta vào chăn, lại ngủ tiếp.

 

Chị dâu ba chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì rồi rời đi.

 

Tới chiều, chúng ta mới chịu dậy.

 

Lâm Thanh Kiều ngủ rất ngon, buộc tóc đuôi sam cho ta, còn chê bộ áo choàng xám xịt trên người ta. Đó là quần áo đại ca mặc hồi nhỏ, không biết đã cất bao nhiêu năm.

 

Lâm Thanh Kiều nhíu mày: “Rửa mặt đi, tẩu tử đưa muội ra phố mua quần áo.”

 

Ta nói: “Tẩu tử, tiền của mình để dành ăn cơm thì hơn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm Thanh Kiều cười hào sảng, buộc nốt bên tóc còn lại, còn cài cho ta một bông hoa vàng nhỏ, thần bí nói:

 

“Tẩu tử có tiền.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

“Bấy nhiêu năm rồi, đầu óc tẩu tử đâu có mọc không công.”

 

“Từ nay về sau chỉ có hai ta, sống chắc chắn sẽ không tệ.”

 

Chỉ là ta không ngờ, chị dâu ba vẫn luôn lén nghe ở ngoài cửa.

 

06

 

Lâm Thanh Kiều chỉnh trang lại cho hai chúng ta, một tay xách túi vải, một tay dắt ta bước ra khỏi làng.

 

Người trong làng thấy dáng vẻ đắc thắng của nàng, oai phong hùng dũng đi ra phố, đều bàn tán sau lưng, nhưng Lâm Thanh Kiều làm như không nghe thấy.

 

Ra đến phố, ta hoa cả mắt, trà lâu, tửu quán, tiệm mì, hàng bánh trái, tiệm dầu dấm, cửa hiệu gạo… cái nào cũng hấp dẫn hơn cái nào, tiếng rao của tiểu thương náo nhiệt vô cùng.

 

Có người quen thấy Lâm Thanh Kiều đến liền hồ hởi chào hỏi: “Thanh Kiều tỷ, tới rồi à!”

 

“Bao giờ mở hàng lại thế?”

 

Lâm Thanh Kiều phẩy tay, cười to nói: “Vài hôm nữa thôi, đến lúc đó còn phải nhờ mọi người giúp đỡ đấy!”

 

Nói xong còn bắt chước nam nhân chắp tay hành lễ, khiến tiểu thương cười rộ lên, nhưng ta có thể cảm nhận được, nụ cười ấy không hề có khinh miệt, chỉ là sự thân thiết giữa bạn bè.

 

Ra phố rồi, Lâm Thanh Kiều như biến thành người khác, cười nhiều hơn, giọng nói cũng đầy khí thế.

 

Trước kia ở làng tuy nàng bước đi mạnh mẽ, nhưng vẫn dè dặt cẩn trọng, còn bây giờ, nàng ngẩng cao đầu, n.g.ự.c ưỡn thẳng, nụ cười như hoa nở.

 

Ta hái một bông hoa bên đường, định gài lên đầu nàng, nhưng nàng cao quá, ta không với tới, đành nhét vào tay nàng.

 

“Tẩu tử, sau này cười nhiều vào nhé, muội thấy tỷ cười đẹp lắm.”

 

Lâm Thanh Kiều cầm hoa, đang cười thì nước mắt lại rơi.

 

Ta hỏi: “Tẩu tử, sao tỷ khóc rồi?”

 

“Là vì bông hoa không đẹp ư?”

 

Lâm Thanh Kiều cười toe toét, ngồi xổm xuống nói với ta: “Không sao, gió lớn quá, làm cay mắt thôi.”

 

07

 

Lâm Thanh Kiều rút túi tiền ra, dẫn ta vào tửu quán ngồi xuống, hỏi: “Ninh nha đầu, muội muốn ăn gì?”

 

Ta chớp mắt, không muốn để nàng tốn tiền, bèn nhỏ giọng nói: “Bánh bao.”

 

Lâm Thanh Kiều nhíu mày, rồi tự mình gọi món.