Rồi đứng dậy, cầm d.a.o quay vài vòng trên không trung, ném thẳng về phía đám chị dâu.
Dao bay sượt qua mặt chị dâu hai, suýt chút nữa gây án mạng.
“Á! Lâm Thanh Kiều, cô điên rồi!”
“Lâm Thanh Kiều muốn g.i.ế.c người đó!”
Chị dâu hai dậm chân, bịt mặt chạy đi tìm trưởng thôn.
Tú bà thấy vậy cũng hoảng, giọng cao vút lên: “Lâm Thanh Kiều, đừng có hù ta, chồng cô dắt gái nhà ta đi, cô phải cho ta lời giải thích!”
Mặc dù giọng bà ta to, nhưng khí thế đã yếu đi hẳn.
Lâm Thanh Kiều lại ôm ta ngồi xuống, một chân gác lên ghế gỗ bên cạnh, nói: “Con gái bà không giữ được, liên quan gì đến tôi?”
“Tôi còn muốn nói con gái bà dụ dỗ chồng tôi, khiến tôi ngày thành thân đã thành quả phụ kia!”
Tú bà thấy doạ không được, liền dắt người tới đập phá.
Lâm Thanh Kiều không nhường nhịn, lập tức túm cổ áo tú bà như xách gà con, ném thẳng ra ngoài cửa.
Đúng lúc đó trưởng thôn đến.
Lâm Thanh Kiều tiện miệng nói: “Trưởng thôn, nghe nói ông với má mì hoa lâu này—”
“Có gì từ từ nói, từ từ nói!”
Lời còn chưa dứt, trưởng thôn và tú bà đồng thanh ngăn lại, còn liên tục nháy mắt cầu khẩn nàng.
“Cái đó… ta không sao, ta đi trước đây.” Tú bà lập tức tìm đường chuồn.
“Đứng lại!” Lâm Thanh Kiều quát lớn.
“Để lại khế ước bán thân của Trần Đình Đình.”
Sắc mặt tú bà tái xanh, vốn không muốn giao ra, nhưng Lâm Thanh Kiều nói: “Bà không đưa, tôi sẽ nhờ trưởng thôn phân xử công bằng!”
“Đưa cho cô ấy đi.” Trưởng thôn rít điếu thuốc lào, ngồi xổm một bên lên tiếng.
Lâm Thanh Kiều nhận lấy khế ước bán thân của Đình Đình tỷ, mới chịu để tú bà rời đi.
Chị dâu hai không cam lòng, níu tay trưởng thôn: “Cha! Gọi cha đến là để giúp con xả giận, sao lại bênh Lâm Thanh Kiều?”
Trưởng thôn nhìn nàng một cái sâu xa, lẩm bẩm thúc mọi người giải tán.
Chờ không còn ai, ông ta nịnh nọt nói với Lâm Thanh Kiều: “Kiều nha đầu, thúc cũng nhìn con lớn lên mà.”
Lâm Thanh Kiều lúc ấy bịt tai ta lại, ta không nghe rõ nàng nói gì.
Nhưng ta cảm thấy, Lâm Thanh Kiều thật lợi hại.
“Tẩu tử, tỷ thật lợi hại.”
“Tẩu tử, tỷ là anh hùng!”
“Tẩu tử, có tỷ thật tốt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tẩu tử, cả làng sợ trưởng thôn, chỉ có tỷ không sợ, tỷ còn giỏi hơn trưởng thôn nữa!”
Lâm Thanh Kiều nghe ta nói vậy, mắt híp lại thành một đường, miệng cười to đến tận mang tai, lắc lư cười không ngớt.
“Ninh nha đầu, cái miệng muội đúng là khéo ghê!”
09
Sau chuyện đó, ai ai cũng biết Lâm Thanh Kiều như biến thành một người khác.
Nàng đã đứng dậy, chẳng sợ ai, lập riêng cửa hàng trong làng, một mình mang theo ta cũng có thể sống tốt.
Chỉ là qua một thời gian, ta đếm ngón tay mà lo lắng.
Trong nhà ngày nào cũng có món ăn có mỡ, còn có bánh bao bột trắng, cách dăm bữa lại mua cá, cắt thịt heo.
Ngay cả nhà địa chủ cũng chưa chắc ăn được như vậy, cho dù Lâm Thanh Kiều có tiền thì ngồi không ăn mãi núi cũng lở!
Sau núi đổ một trận mưa thu, nghe nói mọc lên không ít nấm.
Ta theo mấy người trong làng đi hái nấm đem bán kiếm tiền, chỉ là vì mải mê nên quên mất thời gian, những người dẫn ta đi như cố ý bỏ rơi ta trên núi vậy.
Ta không tìm được đường về.
Bỗng chốc thấy rất sợ hãi.
Ta vừa đói vừa lạnh, vừa buồn ngủ vừa lo sợ.
Trời dần tối, ta vẫn không thể quay về nhà.
“Tẩu tử!
“Tẩu tử!”
Trong núi vang lên tiếng sói tru, ta sợ đến mức nước mắt trào ra, đúng lúc ấy Lâm Thanh Kiều giơ bó đuốc tới.
Nàng thấy ta khóc òa lên như thế, trong lòng đau thắt lại.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhưng vẫn nghiêm mặt trách mắng: “Sao lại tự ý đi lung tung? Có biết ở nhà ta lo đến phát điên không!”
Nói rồi vỗ mạnh một cái vào m.ô.n.g ta.
Ta ôm chặt lấy Lâm Thanh Kiều, như ôm lấy anh hùng của riêng mình.
“Tẩu tử, có tỷ thật là tốt.”
Tối hôm ấy, chính là Lâm Thanh Kiều cõng ta về nhà.
Nàng vừa đi vừa hát ru ta.
Băng qua từng đoạn đường núi gập ghềnh.
“Ninh nha đầu, sau này không được như thế nữa, nếu muội có mệnh hệ gì, ta đau lòng lắm đó.”
Lâm Thanh Kiều ôm ta nói.
Nàng rất thích ôm ta ngủ.