Lâm Thanh Kiều

Chương 6



Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Tẩu tử, muội sai rồi.”

 

“Muội vốn định vào núi hái nấm, nhưng lại không tìm được đường về.”

 

“Hái nấm làm gì, muội có thích ăn nấm đâu?”

 

“Không phải, nghe người ta nói nấm phơi khô có thể bán kiếm tiền, muội…”

 

Ta ngập ngừng, nhưng Lâm Thanh Kiều đã hiểu ý, bật cười:

 

“Muội nghĩ tẩu tử không nuôi nổi hai chúng ta sao? Muốn tự mình kiếm tiền à?”

 

Lâm Thanh Kiều ngồi dậy, bước xuống giường châm đèn dầu, chẳng biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong là cả nắm ngân phiếu, thậm chí còn có vàng vụn!

 

Mắt ta nhìn trừng trừng.

 

“Tẩu tử?”

 

Lâm Thanh Kiều đắc ý nói: “Đã bảo là tẩu tử có tiền, muội còn không tin!”

 

“Muội còn nhớ lần ta dẫn muội đi ăn ngon không? Công thức món ăn đều là ta tự nghĩ ra. Ban đầu bán ở quán ăn nhỏ của ta, nhưng từ khi em dâu thứ tới, tiền kiếm được đều phải qua tay nàng ta.”

 

“Ta đâu có ngu, không được lợi gì thì tất nhiên phải tìm đường khác. Thế là ta đem các công thức nấu ăn bán cho tửu quán trên trấn, để họ chia hoa hồng cho ta hàng tháng!”

 

Tẩu tử của ta, thật sự rất lợi hại.

 

Lâm Thanh Kiều lại nói: “Lần này yên tâm rồi chứ?”

 

Ta gật đầu như búa bổ: “Yên tâm rồi! Yên tâm rồi!”

 

10

 

Tuy Lâm Thanh Kiều có tiền, nhưng không phải người ngồi yên không làm gì, nghỉ ngơi vài tháng rồi liền sang trấn mua lại một cửa tiệm.

 

Ta ở bên cạnh giúp nàng xách nước, lau bàn, còn nàng thì đang giơ búa đóng gỗ.

 

Ta hỏi nàng: “Tẩu tử, chúng ta sẽ bán gì vậy?”

 

“Không phải tỷ đã bán mấy công thức món ăn cho tửu quán rồi sao? Vậy có thể bán những món đó không?”

 

“Đã ký hợp đồng rồi, tất nhiên không được, nhưng ta có thể bán thứ khác.”

 

“Bán cái gì vậy?”

 

Lâm Thanh Kiều cười tinh quái, thần thần bí bí nói: “Bí mật!”

 

“Đợi khai trương rồi muội sẽ biết thôi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng bí mật của Lâm Thanh Kiều không giấu được lâu, ta phát hiện nàng đang bận rộn khắp phòng, làm ra son phấn!

 

“Sao muội biết đó là son phấn?”

 

“Trước đây thấy đại ca mua rồi mà!”

 

Vừa nói xong, ta mới sực nhớ hình như mình đã lỡ lời.

 

Lâm Thanh Kiều là vợ của đại ca ta, còn đại ca thì bỏ chạy, để lại ta là đứa gánh nặng.

 

Lâm Thanh Kiều nhận ra cảm xúc của ta, đưa bàn tay dính hương hoa véo má ta, nói: “Ninh nha đầu là một mầm mỹ nhân, lớn lên nhất định sẽ thành đại mỹ nhân.”

 

Ta tưởng nàng chỉ trêu ta, chuyện đến đó là xong, ai ngờ nàng lại xoay lại chủ đề cũ:

 

“Huynh ấy mua cho Trần Đình Đình phải không?”

 

“Vâng.”

 

Lâm Thanh Kiều thở dài ghen tị:

 

“Thật tốt.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

“Nếu huynh ấy quay lại tìm muội, hãy nói với huynh ấy đừng che giấu gì nữa. Giấy bán thân của Trần Đình Đình ta đã đốt rồi, hai người họ có thể sống như vợ chồng bình thường, huynh ấy cũng không cần cưới ta.”

 

“Có Ninh nha đầu là đủ rồi.”

 

Lâm Thanh Kiều dường như không để tâm việc đại ca ta bỏ trốn.

 

Ta thật sự muốn báo tin vui này cho đại ca biết, nhưng huynh ấy đi lâu như thế vẫn chưa quay lại tìm ta. Ta không biết phải tìm huynh ở đâu, chỉ mong huynh sớm quay về, để cả nhà chúng ta sống vui vẻ bên nhau.

 

11

 

Tiệm son phấn của Lâm Thanh Kiều khai trương, các cô gái lớn và chị dâu trong trấn đều tới ủng hộ, buôn bán vô cùng đắt khách.

 

Không bao lâu sau, chúng ta chuyển nhà lên trấn, không quay về làng nữa!

 

Lâm Thanh Kiều còn quen một người bạn thân, sống ngay sát vách nhà ta, ta gọi tỷ ấy là Thúy Thúy, thường xuyên đến tiệm giúp đỡ nàng.

 

Thúy Thúy không giống với Lâm Thanh Kiều, người nàng mảnh mai, chân bó ba tấc, đi lại lắc lư như liễu trước gió, đến hai cái bánh bao trước n.g.ự.c cũng bị bó chặt lại, nàng nói: “Con gái đều phải thế, chỉ có kiểu như Thanh Kiều mới là dị loại thôi!”

 

“Thanh Kiều, ngươi đã chịu bao nhiêu khổ vì bộ n.g.ự.c to, đôi chân to rồi? Bị người ta khinh ra sao? Không thể vì thương con bé Ninh mà không bó chân cho nó được!”

 

Ở chỗ ta, con gái bốn tuổi phải bó chân, mười tuổi phải bó ngực.

 

Chỉ những đứa bé gái không mẹ, không ai thương mới để cho phát triển n.g.ự.c lớn chân to.

 

Lâm Thanh Kiều chính là một người như thế.