Cuối cùng không nhịn được, một mình khóc một trận thật lâu.
Tối đó, ta còn lén lau nước mắt.
Lâm Thanh Kiều mở cửa phòng ta, vén chăn chui vào nằm cạnh, ôm lấy ta nói:
“Ninh nha đầu, đừng khóc nữa.
“Sau này có tẩu tử đây, ta sẽ không để muội chịu ấm ức.
“Tẩu tử sẽ thay đại ca muội, chăm sóc muội thật tốt.”
Ta tham lam rúc vào lòng nàng, như vậy mới thấy an tâm.
“Tẩu tử, sao tỷ lại đối xử tốt với muội vậy?”
Lâm Thanh Kiều nói: “Ta ấy à, từ nhỏ đã không ai cần, lớn rồi cũng chẳng ai thương, chỉ không muốn Ninh nha đầu cũng bị bỏ rơi như ta.”
“Sống hơn hai mươi năm trời, mới nhặt được một người thân.”
Lúc nàng nói câu này, toàn thân ấm áp.
Vòng tay nàng như xưa, vẫn ấm và chắc chắn.
Lâm Thanh Kiều hơn ta hai mươi tuổi, tuy ngoài miệng ta gọi nàng là tẩu tử, nhưng sớm đã xem nàng như mẹ ruột.
Khi chúng ta đang nói chuyện, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.
“Ninh nha đầu, muội ngủ chưa?
“Tỷ muốn qua xem muội một chút.”
Ta khoác áo mở cửa cho Đình Đình tỷ, quay đầu lại thì không thấy Lâm Thanh Kiều đâu.
Đình Đình tỷ cũng là đến để an ủi ta: “Ninh nha đầu, muội đừng buồn quá, đại ca muội từng nói, chỉ mong muội mãi mãi là cô bé vui vẻ.”
Ta hít hít mũi: “Đình Đình tỷ, muội biết mà.”
Chỉ là mỗi khi nghĩ đến đại ca, vẫn có chút buồn, một chút thôi.
Đình Đình tỷ nói xong, lại ngập ngừng.
“Đình Đình tỷ, sao thế?”
“Chỉ là tỷ thấy mình không có mặt mũi gặp lại mọi người, nếu không vì tỷ, đại ca muội cũng không…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đình Đình tỷ suốt bao năm qua luôn tự trách.
Lâm Thanh Kiều đột nhiên chui ra từ tủ, nói:
“Đình Đình, chuyện này không phải lỗi của muội.
“Năm đó, chúng ta đều là người bị hại.
“Qua bao nhiêu năm rồi, chúng ta nên sống tiếp, nhìn về phía trước.”
“Thanh Kiều tỷ, tỷ không trách muội?” Đình Đình tỷ không chỉ thấy có lỗi với ta, mà còn với Lâm Thanh Kiều.
Lâm Thanh Kiều dậm chân, quay đầu đi:
“Hầy!
“Sao muội lại ủy mị thế chứ? Trách muội làm gì, thương còn không kịp nữa.
“Nếu còn dám nói mấy câu đó, đừng trách ta trở mặt đó nha!”
Đình Đình tỷ lúc này mới yên lòng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Còn ta thấy bầu không khí đã đủ, liền che miệng ngáp một cái, nói:
“Tẩu tử, Đình Đình tỷ, muội buồn ngủ rồi.”
Đình Đình tỷ định rời đi.
Nhưng ta giữ tay nàng lại: “Đình Đình tỷ, tỷ ngủ cùng muội đi.”
Đình Đình tỷ vừa định hỏi Lâm Thanh Kiều đâu, thì thấy nàng đã cởi giày trèo lên giường ngủ mất rồi.
Tốc độ hành động của Lâm Thanh Kiều trước nay chưa bao giờ chậm.
Ta ngủ giữa, một tay ôm Lâm Thanh Kiều, một tay ôm Đình Đình tỷ, ngủ một giấc thật ngon.
Chú mèo nhỏ dường như cũng cảm nhận được hạnh phúc, tự nhảy lên giường, nằm ở cuối giường tìm một chỗ ấm áp mà ngủ khò.
Trong mộng, dường như ta thấy được tương lai của chúng ta —
Ngày càng tốt đẹp.
Ngày càng tốt đẹp.
-Hoàn-