Lâm Thanh Kiều

Chương 8



Ngày đó thật náo nhiệt.

 

Rất nhiều cô gái dâng hương khấn cầu Chức Nữ ban cho đôi tay khéo léo, còn có các trò thi thú vị như xâu kim, thả kim cầu khéo…

 

Ta nhìn đến hoa cả mắt.

 

Lâm Thanh Kiều hỏi ta: “Sao không ra chơi thử chút đi?”

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đáp: “Trong mắt muội, tay của tẩu mới là khéo léo nhất!”

 

Lâm Thanh Kiều bị ta chọc cười, mua thêm rất nhiều đồ mang về.

 

Khi rời khỏi phố, một người ăn mày chặn đường chúng ta, không ngừng dập đầu xin ăn:

 

“Hai vị cô nương thương tình, cho chút đồ ăn với!”

 

Ta cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng lại không nhớ nổi.

 

Lâm Thanh Kiều móc ra mấy đồng xu từ túi đưa cho bà ta, rồi dẫn ta rời đi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

“Sao thế? Nghĩ gì vậy?”

 

Lâm Thanh Kiều thấy ta trầm ngâm, không khỏi hỏi.

 

“Không có gì.

 

“Chỉ là thấy người đó quen quen, như từng gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi không ra.”

 

Vài ngày sau, ta lại lên phố tìm người ăn mày kia, nhưng tìm mãi không thấy.

 

Hỏi những người ăn mày khác: “Nghe nói bà ấy đi đâu rồi?”

 

“Nghe đâu bà ta vào ngôi miếu hoang rồi.”

 

“Tối hôm lễ Thất Tịch không biết sao lại khóc rất lâu, rồi bỏ đi luôn.”

 

“Người đó, trước khi làm ăn mày các người có biết không?”

 

Một ông lão ăn mày đang gặm nửa cái bánh cứng nhặt được, hai chiếc răng còn lại lắc lư nghiến mãi chẳng nổi, phải một lúc lâu mới trả lời:

 

“Nghe nói từng làm tiểu thiếp nhà phú hộ, không sinh được con, bị đuổi đi.”

 

“Còn trước đó thì sao?”

 

“Trước đó thì không rõ.”

 

Ta muốn tới miếu hoang tìm bà ta, nhưng trời bắt đầu tối, sợ Lâm Thanh Kiều lo nên về báo trước cho nàng:

 

“Tẩu tử, tỷ nói, người ăn mày hôm đó là Trần Đình Đình sao?”

 

“Muội chỉ thấy giống thôi, nhưng lâu quá rồi, sợ nhận nhầm, mà vẫn muốn đến xem thử.”

 

Vừa nghe xong, Lâm Thanh Kiều lập tức xách đèn lồng dắt ta đến miếu hoang.

 

Tính nàng nóng nảy vẫn không thay đổi chút nào.

 

Chúng ta nhanh chóng đến nơi.

 

Quả nhiên, bà ta đang co ro trong góc, thấy chúng ta đến liền định chạy.

 

“Đình Đình tỷ, là tỷ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Không phải, không phải.”

 

Giọng nàng run rẩy, cả người cũng run.

 

Ôm đầu ngồi sụp xuống.

 

Ta càng chắc chắn, chính là Đình Đình tỷ.

 

“Đình Đình tỷ, tỷ sao vậy? Không nhận ra muội sao? Là Ninh nha đầu, Trịnh Ninh đây!”

 

Đình Đình tỷ nhìn thoáng qua ta, càng kích động hơn.

 

Lâm Thanh Kiều thấy vậy.

 

Tiến lên ôm lấy nàng, dỗ như từng dỗ ta trước kia.

 

“Đừng sợ, đừng sợ.”

 

Vòng tay của Lâm Thanh Kiều ấm áp lạ thường, Đình Đình tỷ không vùng vẫy nữa, chỉ ôm mặt khóc, vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”

 

Lâm Thanh Kiều vỗ lưng nàng: “Mọi chuyện qua rồi, đừng sợ.”

 

Chúng ta đưa Đình Đình tỷ về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới cho nàng.

 

Lâm Thanh Kiều nói: “Khi lau người cho tỷ ấy, thấy vết thương cũ mới đan xen, không biết đã chịu khổ thế nào.”

 

“Một cô gái tốt, lại thành ra thế này.”

 

Thì ra vì chuyện năm xưa mà Đình Đình tỷ luôn thấy có lỗi với Lâm Thanh Kiều, không dám đối diện nàng. Sau đó bị gả làm thiếp vào một nhà giàu, hậu viện đấu đá liên miên, nàng lại bị vợ cả bán ra ngoài, qua nhiều tay cuối cùng lưu lạc thành ăn mày.

 

Ta vừa thương cho Đình Đình tỷ, lại nghĩ tới đại ca, huynh ấy giờ đang ở đâu?

 

Huynh ấy…

 

Ta không dám nghĩ tới.

 

Cho đến khi Đình Đình tỷ mở cái bọc ôm trong n.g.ự.c ra.

 

Bên trong là một cái bình sứ nhỏ.

 

“Cái này là?”

 

“Là Đại Lang.” Đình Đình tỷ nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng, “Năm đó huynh ấy xông vào kỹ viện, đưa ta chạy đi, nhưng bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, mấy hôm sau thì không chịu nổi mà ra đi.”

 

Ta ngẩn người nghe chuyện về đại ca.

 

Không rơi một giọt nước mắt.

 

Thật ra, ta đã sớm đoán được huynh ấy không còn nữa, nếu không sao không đến tìm ta?

 

Huynh thương ta như vậy, sao nỡ bỏ ta lại một mình?

 

Thì ra từ bốn năm trước, ta đã không còn đại ca rồi.

 

Đình Đình tỷ lại lấy ra một cây trâm bạc cũ kỹ từ bọc, đưa cho ta: “Ninh nha đầu, đây là quà thành nữ nhi mà đại ca con để lại, tặng cho muội.”

 

“Chỉ tiếc là huynh ấy không thể tận mắt nhìn thấy rồi.”

 

Ta cất cây trâm đi.