Làm Trà Xanh Hả? Chuyện Dễ Mà

Chương 3



"Anh!" Lý Tĩnh Thư tức điên, chỉ vào tôi, khuôn mặt méo mó vì giận dữ: "Cô ta chính là một con trà xanh, anh không nhìn ra sao? Cô ta luôn giả vờ đáng thương để lấy lòng anh và mọi người mà!"

 

"Đủ rồi!" Lý Cảnh Trạch cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà quát lên: "Tĩnh Thư, em quá đáng lắm rồi! Nhà của Tĩnh Nhiên trước đây, chúng ta đã từng đến xem. Nhà nghèo đến mức nào em cũng thấy rõ. Ba mẹ con bé lại… ba mẹ lại còn như vậy, những năm qua con bé đã chịu khổ như thế nào, có gì mà phải giả vờ đáng thương chứ?"

 

“Anh làm gì thế? Thả Tĩnh Thư ra!” Lê Diệu nhanh chân bước lên, gỡ tay Lý Cảnh Trạch khỏi tay của Lý Tĩnh Thư.

 

Ba mẹ nghe thấy tiếng ồn từ dưới lầu, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Tôi vội lau nước mắt, nói vọng xuống với họ:

 

“Không có gì đâu ạ, chúng con chỉ đang nói chuyện thôi. Ba, mẹ, đừng lo lắng.”

 

Lý Cảnh Trạch liếc nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, rồi thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.

 

Lê Diệu nhìn anh, đầy căm phẫn, gằn giọng:

 

“Tĩnh Thư mới là người đã ở bên anh bao nhiêu năm trời! Lý Cảnh Trạch, anh bị chó ăn mất tim rồi sao?”

 

Lông mày của Lý Cảnh Trạch nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi. Có lẽ anh cũng nhận ra rằng Lê Diệu đã hết thuốc chữa, chỉ có thể thở hắt ra một hơi thật sâu, cố nén giận mà nói:

 

“Tôi không muốn nói nhiều với cậu. Cậu cũng ăn xong rồi, mau đi đi.”

 

Bị đuổi lần thứ hai, sắc mặt của Lê Diệu trở nên khó coi: “Đi thì đi!”

 

Trước khi rời khỏi, anh ta còn không quên quay sang nói với Lý Tĩnh Thư:

 

“Tĩnh Thư, nếu cô ta bắt nạt em, em cứ nói với anh. Anh sẽ giúp em xả giận!”

 

Nói xong, anh ta còn cố tình lườm tôi một cái đầy cảnh cáo.

 

Tôi đứng sau lưng Lý Cảnh Trạch, lén lút trợn mắt với anh ta.

 

Đúng là đồ xúi quẩy.

 

Lê Diệu chắc là kẻ được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình ngang bướng, đã nhận định điều gì thì có đ.â.m đầu vào tường cũng không chịu quay lại.

 

Lý Tĩnh Thư và anh ta là thanh mai trúc mã, lại còn là vị hôn thê đã định sẵn từ nhỏ. Bản năng bảo vệ của giống đực trong người anh ta có lẽ đã phát tác, khiến anh ta bộc lộ ham muốn bảo vệ một cách thái quá.

 

Ban đầu, tôi muốn lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về tôi nhưng đã bị Lý Tĩnh Thư cướp mất.

 

Giờ nghĩ lại, thôi thì cứ để Lê Diệu cho cô ta đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khoá chặt luôn, đừng bao giờ đổi.

 

Tính cách của Lý Tĩnh Thư vốn là một đứa trẻ được cưng chiều quá mức, làm loạn một trận rồi tức giận chửi rủa, vừa chửi vừa bỏ đi.

 

Mẹ tôi nghe thấy tiếng ồn, đi lên, nhìn theo bóng dáng cô ta một lát. Dường như bà có chút do dự nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo. Bà cố gượng cười, nhẹ nhàng nói với tôi:

 

“Tĩnh Thư vốn là người có tính khí như vậy, con đừng để bụng, để lát nữa mẹ nói chuyện với nó.”

 

Người phụ nữ mềm lòng này, vừa không bỏ được con gái ruột, lại không nỡ buông bỏ đứa con nuôi, chỉ biết mù mờ hòa giải mọi thứ.”

 

“Tĩnh Nhiên mệt rồi nhỉ? Con về phòng nghỉ ngơi chút đi. Ba mẹ sốt ruột đón con về, nên quên mất dọn dẹp phòng. Con thích phòng nào? Mẹ sẽ đi dọn ngay!”

 

Tôi nở một nụ cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng chỉ vào phòng của Lý Tĩnh Thư, khẽ nói:

 

“Mẹ, phòng này to quá, con có thể ở đây không ạ?”

 

2

 

Mẹ tôi ngẩn người, nửa giây sau bà cố gượng cười, vừa định mở miệng nói thì bị Lý Tĩnh Thư còn chưa đi xa ngắt lời.

 

Nhìn thấy tôi chọn phòng của cô ta, ánh mắt cô ta trừng lớn, ngay sau đó bùng nổ cơn giận dữ:

 

“Cô bị bệnh à? Bao nhiêu phòng không chọn, nhất định phải chọn phòng của tôi?”

 

“Tôi biết ngay cô quay về là để cướp đồ của tôi, giờ thì không giả vờ nổi nữa đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng! Dù có đập nát nó tôi cũng không để cô ở!”

 

Mẹ tôi mím môi, cuống quýt lau mồ hôi trong lòng bàn tay, trên gương mặt hiện lên vẻ khó xử.

 

“Đó là phòng của chị con, Tĩnh Nhiên, con…”

 

Tôi nhỏ giọng “à” một tiếng, ngẩng đầu lên, giải thích:

 

“Con không biết đó là phòng của chị ạ, con chỉ thấy phòng này hướng sáng… Trước đây con chưa từng ở phòng nào có ánh sáng buổi sớm, họ đều để con ngủ ngoài hành lang, để tiện chăm sóc em trai.”

 

Tôi cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ:

 

“Nằm dưới đất rất ẩm ướt, có rất nhiều côn trùng, loại có nhiều chân ấy, cắn một phát là sưng lên thành cục lớn, đau lắm.”

 

“Nhất là những ngày mưa, vừa lạnh vừa ẩm. Đến kỳ mỗi tháng, bụng con đau c.h.ế.t đi được.”

 

“Mẹ, con không cố ý chọn phòng của chị đâu, con ngủ ở đâu cũng được mà.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com