Làm Trà Xanh Hả? Chuyện Dễ Mà

Chương 4



Vừa nói, tôi vừa nắm lấy tay mẹ, khẽ lắc nhẹ, giọng mềm mại:

 

“Được về bên mẹ, con đã rất vui rồi. Con chưa bao giờ có phòng riêng, như thế này đã là tốt lắm rồi. Vậy con sẽ ngủ ở phòng bên cạnh nhé.”

 

Mẹ tôi nắm chặt lấy tay tôi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi. Bà cúi gập người, nghẹn ngào khóc không thành tiếng:

 

“Để con chịu khổ rồi… Tất cả là lỗi của mẹ… Nếu mẹ tìm được con sớm hơn thì tốt biết mấy…”

 

Anh tôi nhìn Lý Tĩnh Thư, cau mày nói:

 

“Tĩnh Nhiên cũng là em gái của em. Con bé vừa trở về, em nhường con bé một chút đi. Phòng nào cũng giống nhau, nhường phòng đó cho con bé thì có sao đâu?”

 

“Dựa vào cái gì chứ?” Lý Tĩnh Thư vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy oán hận, như thể muốn nuốt chửng tôi ngay tại chỗ. “Em không có người em gái nghèo mạt như thế. Cô ta thì tính là em gái của em ở chỗ nào?”

 

Giọng nói của anh tôi lạnh như băng, còn mang theo ý chế nhạo, dường như anh đã không thể nhịn được nữa mà mở miệng:

 

“Đúng vậy, em ấy tính là em gái của em chỗ nào?”

 

“Vốn dĩ, em với chúng tôi, cũng đâu có quan hệ m.á.u mủ gì, phải không?”

 

Gương mặt Lý Tĩnh Thư lập tức trắng bệch.

 

Ngay cả mẹ tôi cũng không nhịn được mà lên tiếng:

 

“Không được nói như vậy, Tĩnh Nhiên chính là em gái của con, chúng ta đều là người một nhà!”

 

Lý Tĩnh Thư cuối cùng không chịu nổi nữa, giọng mang theo tiếng khóc, nói:

 

“Mẹ, con mới là đứa con gái đã ở bên mẹ bao nhiêu năm nay mà, mẹ không thương con nữa sao?”

 

Những lời trách mắng trong miệng mẹ tôi lập tức nghẹn lại, bà bối rối liếc nhìn tôi, môi mấp máy mà chẳng thể nói nên lời.

 

Bà vừa xót xa cho đứa con gái ruột đã chịu khổ bấy lâu, lại vừa không muốn cô con gái nuôi đã ở bên mình nhiều năm phải chịu thiệt thòi. Trong giây lát, bà lâm vào tình cảnh khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong, không biết nên nói gì tiếp.

 

Anh tôi liếc mẹ bằng ánh mắt không tán thành, có lẽ anh biết bà chẳng thể đưa ra quyết định, nên dứt khoát kéo tôi sang một bên:

 

“Đến đây, em ở phòng của anh. Phòng anh cũng hướng sáng, nếu em thấy chỗ nào không ổn, cứ nói với anh, anh sẽ gọi người tới sửa ngay.”

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nép vào sau lưng anh với ánh mắt ngưỡng mộ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Anh, anh tốt với em quá, trước giờ chưa từng có ai tốt với em như vậy.”

 

Tôi lộ ra một chút vui sướng, nắm lấy một ngón tay của anh trong lòng bàn tay mình:

 

“Trước đây, mấy đứa em trai chỉ biết đánh em, mắng em. Em luôn ghen tị khi thấy người khác có anh trai. Giờ thì em không cần phải ghen tị với ai nữa rồi.”

 

Đôi mắt anh lấp lánh ánh nước, người đàn ông cao hơn mét tám này đột ngột ngẩng đầu lên, cố nuốt nước mắt trở vào, giọng trầm buồn:

 

“Sau này anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi như thế nữa.”

 

Giọng nói của anh như đang đưa ra một lời hứa chính thức:

 

“Mẹ không phải là người xấu, chỉ là bà quá mềm lòng, hồ đồ thôi.”

 

“Em yên tâm, để anh từ từ nói chuyện với mẹ. Anh biết Tĩnh Thư còn ở trong nhà, em chắc chắn không thoải mái. Đợi anh nghĩ cách xem có thể… đưa nó đi không. Nếu gửi nó về quê thì hỏng cả, để xem có thể đưa nó ra nước ngoài không, được không?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, tảng băng trong lòng cuối cùng cũng tan chảy một góc.

 

Từ khi trở về nhà, tôi luôn dùng đủ mọi cách để tranh giành lợi ích và đuổi Lý Tĩnh Thư ra khỏi đây.

 

Tôi không phải là người vô tâm, chỉ là những trải nghiệm trong quá khứ đã khiến tôi chỉ biết dùng cách này để bảo vệ bản thân.

 

Tôi không có gia đình, tất cả những gì tôi có được đều do chính mình giành lấy.

 

Gia đình đã đổi tôi đi chưa bao giờ coi tôi là một con người. Những năm tháng tôi đã trải qua, chỉ có mình tôi biết được.

 

Dù tôi đã trở về, ba mẹ ruột cũng chưa từng có ý định từ bỏ Lý Tĩnh Thư.

 

Chỉ cần cô ta khóc, họ sẽ mềm lòng. Họ còn nói với người ngoài rằng chúng tôi là cặp sinh đôi khác trứng, rằng tôi chính là đứa trẻ bị bế nhầm năm xưa.

 

Họ không phải không biết điều đó là bất công với tôi, chỉ là họ không nỡ rời xa Lý Tĩnh Thư, nên đành nhắm mắt làm ngơ trước những ấm ức của tôi.

 

Chỉ có Lý Cảnh Trạch, anh sẵn lòng giúp tôi đuổi Lý Tĩnh Thư đi.

 

Dù anh cũng không nỡ để cô ta phải trở về chịu khổ, nhưng anh đã sắp xếp cho cô ta một con đường khác.

 

Đối với tôi, đây đã là một sự tử tế hiếm có.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com