Lâm Vi

Chương 12



Anh ta nói nhiều quá, nghe mà nhức nhối tim gan, cũng bực bội.



Tôi vòng tay qua cổ anh ta, bịt miệng anh ta lại.



Gió rất lớn, trong đình chúng tôi hôn nhau không kiêng dè gì.



Cơn giận của anh ta vẫn chưa nguôi, hung hăng, mang tính trả thù cắn mút tôi.



Mùi tanh nhàn nhạt vờn quanh, tôi khẽ rên một tiếng, cuối cùng nghe thấy anh ta bực dọc nói: "Tôi dựa vào cái gì mà lại thua trong tay em lần nữa."



Kể từ đó, Tần Việt không còn tìm đến tôi nữa.



Khi tôi tụng kinh trong am, có lần hỏi sư thái Huệ Minh: "Vì sao người giàu lại nhiều người tin Phật?"



Sư thái nói: "Phật gia giảng vô thường, vô thường là khổ, người lăn lộn trên thương trường và danh lợi trường, càng dễ cảm nhận sâu sắc để lý giải Phật lý."



Tôi lại hỏi: "Vậy nên chúng sinh chưa chắc đã thật sự tin Phật, chỉ là muốn có một chỗ dựa tinh thần."



"Có lẽ vậy."



"Vậy những băn khoăn của chúng sinh, Phật đều sẽ cho đáp án sao?"



"Sẽ cho, Phật sẽ nói cho chúng sinh biết, chân tướng của thế giới này và của mỗi sinh mệnh."



Tôi ngồi thiền trước mặt sư thái, nhìn bà cười: "Sư phụ, người đừng gạt con."



"A di đà Phật, bần ni xưa nay không lừa người."



"Vậy thì tốt, cuối cùng Tịnh Âm vẫn muốn hỏi sư phụ, Phật sẽ không thiên vị bất kỳ ai, đúng không ạ?"



"Đúng, Phật chỉ có lòng bao dung, ban cho chúng sinh con đường giải thoát cứu rỗi."



"Tốt, sư phụ người hãy nhớ kỹ, tương lai, con sẽ xây một am Vân Lý có quy mô tương đương với chùa Đạo Thanh, tặng cho người và Phật của người."



"A di đà Phật."



6



Tôi là người xuất gia.



Tôi không phải người xuất gia.



Vào ngày tôi bị ép cạo đầu xuất gia, hai tay run rẩy, không thể lễ Phật.



Sau này ở am Vân Lý, sư thái vẻ mặt hiền hòa, nắm lấy tay tôi.



Bà nói: "Đã đến thì an lòng, Tịnh Âm, con có duyên với Phật."



Có duyên với Phật, chưa chắc nhất định phải xuất gia.



Phật độ chúng sinh, chúng sinh cũng phải tự cường, tự độ trước.



Hai tháng sau, khi Tần Việt đến tìm tôi, tôi đang pha trà trong phòng chay.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Vị khách quý đến lễ Phật trước đó, vừa mới rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Chén trà vẫn còn bốc hơi ấm.



Tần Việt tựa người vào khung cửa phòng, như cười như không nhìn tôi.



Rồi anh ta bước đến, nói với tôi rằng cần phải xin visa tôn giáo trước, vì một tháng sau, anh sẽ đưa tôi ra nước ngoài.



Tần Việt đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.



Anh nói, ba và Lâm gia, từ nay về sau đừng hòng gây khó dễ cho tôi nữa.



Anh còn nói, khí hậu á nhiệt đới ở Nam bán cầu trong lành, không khí thoáng đãng, trời xanh mây trắng, bao la bát ngát, rất thích hợp cho con người sinh sống.



Đó là nơi anh đã sống suốt năm năm, giờ đây anh muốn đưa tôi đến đó, hướng tới tự do thuộc về hai chúng tôi.



Tần Việt ghé sát lại, bốn mắt nhìn nhau, cười ranh mãnh: “Lần này tôi về nước vốn đã bị ép cưới xin, ai ngờ lại gặp phải cô nàng điên như cô, vậy thì dễ rồi, cùng tôi bỏ trốn luôn nhé.”



Cả đời này, tôi từng hai lần bỏ trốn.



Lần đầu là với Trương Chí Viễn, chạy trốn đến tận Tây Ninh.



Tôi luôn biết, sở dĩ chú Trương tìm được chúng tôi nhanh như vậy, là vì Trương Chí Viễn đã lén lút gửi định vị cho ông ta.



Việc tôi xuất gia năm đó, phần lớn cũng là vì lòng đã c.h.ế.t nguội.



Mà lần bỏ trốn thứ hai này, cũng đã định trước là sẽ chẳng thành công.



Một tháng, thời gian như vậy là quá đủ rồi.



Tần Việt vừa khuất bóng, tôi liền gọi điện cho Lâm Thành.



Tính ra, mấy chuyện “hoang đường” của tôi, chắc cũng đã bị Lâm Chi bô bô khắp nơi rồi.



Tôi không hề thương lượng với ông ta, mà nghiêm túc nói rõ ràng:



“Ba, con muốn hoàn tục, còn muốn về nhà.”



Có thể tưởng tượng được, Lâm Thành đã giận tím mặt đến mức nào.



Đệ tử mà cửa Phật cũng không giữ nổi.



Vị đại gia trầm ổn, người nắm trong tay mọi quy tắc gia tộc, giận dữ quát vào điện thoại, bảo rằng không thể nào, tôi là Lâm Vi, thân là con gái của ông, không có quyền lựa chọn.



Sau này dù có chết, cũng phải c.h.ế.t trong chùa ni, với thân phận một người theo đạo Phật.



Tôi bật cười, qua điện thoại hỏi ông ta: “Vì sao con nhất định phải xuất gia chứ? Ba, ba sợ mệnh Thất Sát của con đến vậy sao? Con thật sự sẽ khắc c.h.ế.t ba à?”



“Ba à, Phật dạy chúng sinh con đường giải thoát cứu rỗi, trong lòng con có quỷ, vậy trong lòng ba thì sao?”



Tôi cảm nhận được, hơi thở của Lâm Thành nặng trịch, ông ta không nói gì, có lẽ là không nói nên lời.



Tôi nói tiếp: “Ba à, con đã cho ba cơ hội rồi đấy, nhưng ba đã không chọn.”



Đã cho ba cơ hội rồi.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com