Mẹ cười, tự tay đeo sợi dây chuyền ngọc trai lên cổ tôi.
Mẹ bảo, đó là bà ngoại để lại cho mẹ, bây giờ, mẹ để lại cho tôi.
Mẹ còn nói, Vi Vi, sau này con nhất định phải thừa kế nhà máy vật liệu xây dựng của Lâm gia, phải nắm công ty trong tay mình.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lâm thị kinh doanh rất nhiều ngành nghề, len lỏi vào mọi lĩnh vực.
Ban đầu phất lên đúng là nhờ buôn bán vật liệu xây dựng, đến giờ cũng là một ông lớn trong ngành.
Nhưng ở Lâm thị, hiện tại thứ kiếm được nhiều tiền nhất, tuyệt đối không chỉ là vật liệu xây dựng.
Vậy mà mẹ tôi lại nói, chỉ cần nhà máy vật liệu xây dựng thôi.
Con gái của mẹ, nhất định phải có được nhà máy vật liệu xây dựng của Lâm gia.
Bởi vì, đó là thứ đổi được bằng mạng sống của cậu út tôi.
Cậu út tôi, một người hiền lành chất phác như thế, khi mất mới hai mươi bảy tuổi.
Cậu vẫn chưa kết hôn.
Cậu rất thương tôi.
Từ nhỏ đã dẫn tôi đi chơi khắp nơi, đi trượt tuyết, đi khinh khí cầu, đi siêu thị mua sữa chua yến mạch.
Cuối cùng cậu lại khiến cho cơ nghiệp vật liệu xây dựng bao năm của ông ngoại tôi phá sản, tan tành mây khói.
Cậu không chịu nổi đả kích, suy sụp, trầm cảm, rồi nhảy lầu tự vẫn.
Vì sao lại phá sản chứ?
Cậu phá sản rồi, vật liệu xây dựng Lâm thị vẫn luôn bị chèn ép bên dưới mới có thể trồi lên, tiếp nhận toàn bộ tài nguyên của ngành, nhanh chóng lớn mạnh.
Có chứng cứ không?
Không có.
Mẹ tôi có không?
Không biết.
Mẹ chỉ dặn tôi, đừng tin ai cả, lòng người hiểm ác lắm, độc địa lắm, ngoài bản thân mình ra, đừng tin bất cứ ai.
Người ta cũng có thể nói đó là cạnh tranh ngành nghề bình thường, thương trường như chiến trường, có người cười ắt có người khóc, chuyện thường tình thôi mà.
Nhà ông ngoại tôi, chỉ là gặp phải kẻ bất nhân.
Lâm gia chúng tôi, chỉ là quá tham vọng.
Lâm Vi tôi, là con cái của cả hai nhà.
Mà mẹ tôi, bà cũng cam chịu số phận.
Yêu cầu duy nhất của bà là, nhà máy vật liệu xây dựng của Lâm gia, nhất định phải thuộc về tôi.
Đây là cơ hội đầu tiên tôi cho ba tôi.
Tôi không cần gì cả, chỉ cần nhà máy vật liệu xây dựng.
Vậy mà Lâm gia lại ức h.i.ế.p người quá đáng.
Dựa vào sự chỉ điểm của ông ngoại tôi, mở màn cho những bước đầu tiên trên thương trường.
Dựa vào mạng sống của cậu út tôi mà lên sàn chứng khoán, từng bước bành trướng, trở thành tập đoàn Lâm thị lừng lẫy.
Cuối cùng nhà ông ngoại tôi c.h.ế.t sạch, Lâm gia đứng trên cao, cười hả hê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cười xong rồi, bọn họ còn muốn ép tôi đi tu.
Từng khuôn mặt dữ tợn kia.
Dì Trần, một con hồ ly tinh, sau khi mẹ tôi c.h.ế.t thì đường hoàng được danh chính ngôn thuận.
Lâm Chi, đứa con gái do tiểu tam sinh ra, trước mặt tôi lúc nào cũng cười hiền dịu, đoan trang.
Ba bà cô của tôi, năm xưa còn bô bô cái miệng đỏ chót, nói Vi Vi đừng sợ, có cô ở đây, cô sẽ không để ai ức h.i.ế.p con đâu, con chính là cục vàng của các cô.
Các cô ấy thật lòng thương tôi đấy, khi ba tôi kiên quyết ép tôi xuất gia, các cô khóc sướt mướt bảo, Vi Vi, con nghe lời ba đi, ba con làm vậy là vì tốt cho con thôi.
Tôi và Trương Chí Viễn bỏ trốn.
Nhà máy vật liệu xây dựng của Lâm gia, tôi không thèm nữa.
Đây là cơ hội thứ hai tôi cho ba tôi.
Đừng ép tôi nữa, tôi đi còn không được sao?
Tôi không cần gì hết.
Vì sao lại ép tôi?
Vì sao cái gì cũng muốn ép tôi!
Được thôi, tôi đi tu.
Tôi niệm Phật, ngồi thiền, gõ mõ.
Phật ơi, cứu rỗi con.
Phật bảo, con à, con cần tự độ mình.
Được, tôi tự độ mình.
Tôi ở chùa một năm, bắt đầu bước ra ngoài, học nghiên cứu sinh.
Người nhà họ Lâm mà tôi tiếp xúc thường xuyên nhất, là mợ hai.
Công ty gia tộc, lợi ích luôn khó mà chia đều.
Mợ hai là người không có tâm cơ, có lẽ bà ấy vẫn còn chút chân tình với tôi, mỗi lần gặp mặt đều lén lút mắng ba tôi độc ác, nỡ lòng nào đưa con gái đi tu.
Tôi lần tràng hạt, cười nhìn bà, rót trà cho bà, tặng bà bùa hộ mệnh.
Mợ hai tôi từng ngoại tình, bị ba bà cô nhà tôi đánh ghen giữa phố.
Lâm gia chúng tôi, chẳng ai là vừa cả.
Bọn họ không ưa nhau, tôi càng dễ hành động.
Dù sao thì, tôi cũng từng làm việc ở công ty hai năm sau khi tốt nghiệp.
Tôi nói với mợ hai, ba tôi một lòng hướng Phật, chuyện công ty không còn để ý nhiều nữa, mà ông ấy lại không có con trai, giờ tôi đã xuất gia rồi, Lâm Chi thì không gánh vác nổi.
Sau này Lâm thị, chỉ có thể rơi vào tay mấy đứa cháu trai thôi.
Mợ hai không có con gái, chỉ sinh được hai con trai.
Tôi lại nói với bà, mấy bà cô nhà tôi thò tay vào quá sâu rồi, biết đâu sau này còn muốn đổi họ Lâm thị ấy chứ.
Cậu hai cậu ba cần phải đoàn kết lại, trước tiên phải đoạt lại quyền quản lý tài chính từ tay cô cả đã.
Kế toán trưởng Triệu, phó tổng giám đốc tập đoàn, là người của cô cả tôi.
Không động được vào cô cả, thì cứ động vào bà ta, bắt đầu từ bà ta.