Lâm Vi

Chương 15



7



Tôi đến Tần gia, tìm Tần Hoài Quang.



Gã đàn ông trung niên cáo già kia, trong mắt lóe lên vẻ tinh ranh và toan tính: “Lâm Vi, hợp tác đã kết thúc rồi, cô còn đến đây cùng chú mưu đồ với hổ, không thấy nực cười sao?”



“Tần thúc thúc, Tần Việt vẫn khỏe chứ ạ?”



“Khỏe, không cần cô bận tâm, nó sẽ ngày càng tốt hơn thôi.”



“Thật sao, đến nước này rồi, nếu như con nói, con vẫn có thể đoạt mạng anh ấy, chú có muốn thử không?”



Tần Hoài Quang bất động nhìn tôi: “Cô đoạt mạng nó thế nào, tôi sẽ không cho cô cơ hội làm hại nó đâu, sau này cô đừng hòng gặp lại nó nữa.”



“Con không cần gặp anh ấy, con sẽ bắt đầu từ chú, nói cho tất cả mọi người biết, Tần Hoài Quang chú đây, đã ngủ với con rồi, chú đoán xem Tần Việt nghe được, có phát điên không hả, con trai chú chú hiểu rõ mà, nó từ nhỏ đã cố chấp, đối với đồ vật mình thích có lòng chiếm hữu rất mạnh, khó mà đảm bảo không xảy ra chuyện gì lắm.”



Tôi cười tủm tỉm nhìn ông ta: “Cho dù không xảy ra chuyện gì, tình cha con cũng coi như xong rồi, đừng hòng giải thích, chú từng đến am Vân Lý, con đã chuẩn bị sẵn nước cờ sau rồi, chú tưởng rằng vì sao con lại tiếp cận con trai chú, mục đích đương nhiên là để đối phó với chú rồi, Tần thúc thúc ạ.”



“Người ta khi nhìn xuống vực sâu, vực sâu cũng nhìn lại người ta, chú đừng có chọc giận con, con cái gì cũng dám làm đấy.”



Sắc mặt Tần Hoài Quang âm trầm, nhìn tôi hồi lâu, cười lạnh: “Cô muốn gì?”



“Con muốn nhà máy vật liệu xây dựng của Lâm gia, con muốn nó sống lại.”



Khi cuộc đàm phán kết thúc, tôi đứng dậy rời đi, Tần Hoài Quang ở phía sau châm chọc: “Cô đối với Tần Việt, từ đầu đến cuối đều là lợi dụng thôi sao? Thằng nhóc nhà tôi, đúng là đã trao đi chân tình đấy.”



Tôi khựng bước, không quay đầu lại.



“Chú chưa từng nghe câu này sao, lên bờ vác kiếm, đ.â.m người mình yêu trước .”



Tôi đến bệnh viện thăm ba tôi.



Ông nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ thở oxy, yên tĩnh vô cùng, chỉ có đôi mắt là còn cử động.



Tôi khẽ cười, ngồi xuống cầm quả táo lên, vừa gọt vừa tâm sự với ông:



“Ba à, Phật của ba vẫn còn đó chứ?”



“Thật sự khiến người ta ghê tởm quá đi, cậu út con hiền lành, đúng là không bằng ba, thua cũng không còn gì để nói, nhảy lầu cũng là do cậu tự chọn, nhưng ba không thể ức h.i.ế.p người ta như vậy được.”



“Ba dẫn cả đại gia đình Lâm gia chúng ta, ăn thịt người không ghê răng, khó coi quá thể, hút m.á.u nhà ông ngoại con đến cạn kiệt rồi, đến cuối cùng, lại còn tin Phật, dẫn cả đại gia đình tiếp tục ức h.i.ế.p con.”



“Con đã cho ba cơ hội rồi, ba ép con đấy, tình phụ tử của chúng ta đến ngày hôm nay, sai đều là do ba cả.”



“Có biết vì sao sẽ thua không? Bởi vì Thất Sát cách, cực hung chi sát, nếu có thể chế ngự, sát sẽ vì ta mà dùng, có thể chuyển hung thành cát, có đại thành chi quý.”



“Là Phật của con nói cho con biết đấy, nên Phật của con là thật, Phật của ba là giả.”



Tôi ngồi bên giường, gọt táo, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào máy đo nhịp tim của ông phập phồng, ông muốn nói chuyện, ông gắng sức vươn tay về phía tôi.



Tôi đặt táo xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, dùng sức rất mạnh.



“Yên tâm đi ba, con sẽ giữ lại Lâm gia, nhà máy vật liệu xây dựng là của con, ba cứ dưỡng bệnh cho tốt, nếu thật sự không được nữa, con sẽ đặt bài vị của ba, cùng với nhà ông ngoại con, ở chung một chỗ, ba từng nói rồi đấy, người ta không ai sinh ra đã bất hạnh cả, mọi khổ ách đều có căn nguyên, không phải đồ của mình, không nên cưỡng cầu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Ba xuống đó mà giải thích với họ đi.”



Con là đứa con hiếu thảo.



Tôi trở về công ty vật liệu xây dựng, cảnh tượng tan hoang.



Trong tòa nhà chẳng có ai, tôi gọi điện thoại từng người một.



Phòng tài vụ, phòng kế hoạch, phòng thị trường, giám đốc nhà máy và các trưởng dự án.



Cuối cùng mọi người vội vã chạy đến, đẩy cửa phòng họp, nhìn thấy tôi quay lưng về phía bọn họ, ngồi trên ghế.



Người muốn đến đều đã đến rồi.



Người không nên đến đều bị chặn ở dưới lầu.



Tôi chống tay lên bàn họp, chậm rãi đứng dậy, nhìn đám em họ, cùng với em gái Lâm Chi.



Bọn họ ngồi giữa đám đông trong phòng họp, nhìn tôi chằm chằm.



Tôi cong môi cười, nụ cười hờ hững: “Đám người già lẩm cẩm hết rồi, làm Lâm thị ra cái nông nỗi này, từ nay về sau, công ty là do một tay tôi quyết định, nghe rõ chưa?”



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Dựa vào đâu mà chị quyết định chứ! Chị đã xuất gia rồi, ba không có ở đây, Lâm gia thiếu gì người làm chủ, tới lượt chị sao?”



Em gái tôi – Lâm Chi, vẫn ngu xuẩn như mọi khi.



Tôi ngoắc ngoắc tay với nó, nó nhíu mày, bước lên trước.



Vừa đứng vững, tôi giáng cho nó một bạt tai.



A di đà Phật, lực tay rất mạnh, nó suýt chút nữa ngã xuống đất.



Dựa vào đâu ư?



Dựa vào Lâm gia đã xong đời rồi, tôi hiện giờ là người duy nhất có thể cứu vãn nó.



Lâm Chi ôm mặt đứng dậy, còn chưa đứng vững, lại bị tôi tát thêm một bạt tai nữa vào mặt.



Tôi cười lạnh lẽo nhìn nó: “Tôi là con gái lớn của Lâm gia, mẹ cô là tiểu tam, cô là thứ con hoang do tiểu tam nuôi lớn, loại như các người không có tư cách nói chuyện với tôi.”



Chẳng ai bênh vực nó.



Đám em họ ngoan ngoãn hiền lành, mọi người đều im lặng không lên tiếng.



Tôi vươn tay giật đứt sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ Lâm Chi.



Lạch cạch rơi xuống đất, như thể diện của Lâm gia.



“Thứ này, cô cũng không có tư cách đeo.”



Từ nay về sau, tôi sẽ trở thành người nắm quyền điều khiển trò chơi.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com