Lâm Vi

Chương 14





Nhà máy hóa chất đầu nguồn kia của Lâm thị, thật ra béo bở lắm đấy, dượng út tôi rõ nhất mánh khóe bên trong, báo cáo cần ba mươi tấn nguyên liệu, thật ra một nửa cũng dùng không hết.



Sao tôi lại biết ư, bởi vì ban đầu tôi cũng từ nhân viên quèn đi lên công ty, từng ăn cơm hộp nửa năm trời với mấy bác thợ xây ở công trường đấy thôi.



Những chuyện khác thì đừng hỏi tôi nhé, tôi là người xuất gia.



A di đà Phật, tứ đại giai không.



Một ván cờ lớn như vậy, một mình tôi sao chơi nổi.



Nào ai biết được, Lâm thị mấy năm nay muốn chen chân vào ngành bất động sản, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã giới thiệu mấy bạn học đi cửa sau vào công ty làm việc.



Có Tôn Phàm ở phòng đấu thầu, Đổng Đại Vĩ ở phòng hành chính quản trị, Tiền Ni là trợ lý đặc biệt của cô cả tôi, đều là những người quen biết cả.



Đương nhiên không chỉ có vậy.



Từ khi tôi có ý định tiếp quản mảng vật liệu xây dựng của Lâm thị sau khi tốt nghiệp, đã bắt đầu tự trải đường cho mình rồi.



Mấy người bạn học kia của tôi, để tránh điều tiếng đi cửa sau, ở công ty chưa từng qua lại thân thiết với tôi.



Tôi không cần bọn họ làm gì nhiều.



Dự án lớn của chính phủ sẽ khởi động trước Tết, tôi biết Lâm thị và tập đoàn Hoàn Á đều đã nghe ngóng được tin tức, ra giá cao để đấu thầu một khu đất.



Tần tổng của Hoàn Á, chính là ba của Tần Việt, ông trùm ngành bất động sản, mấy năm gần đây thật sự kiêng dè Lâm thị chúng tôi lắm.



Đang yên đang lành ở ngành hóa chất vật liệu xây dựng, cứ nhất quyết chen chân sang bất động sản, đấu thầu thắng mấy lần rồi thì thôi đi, còn xây nhà lên trông cũng ra gì phết, tạo được thế rồi chứ.



Cạnh tranh ngành nghề bình thường thôi mà, cũng chẳng có gì, chỉ là Hoàn Á của bọn họ, vẫn luôn là đối tác lớn nhất về vật liệu xây dựng của Lâm thị chúng tôi.



Cứ thế này mãi, vị trí anh cả, e là khó giữ được rồi.



Mục tiêu của tôi xưa nay chưa từng là Tần Việt.



Mà là ba của Tần Việt, Tần Hoài Quang, Tần tổng.



Gã đàn ông trung niên nho nhã lịch thiệp, giỏi tính toán kia, mới là quý khách của tôi.



Trước khi Tần Việt đến tìm tôi, tôi vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với ông ta, đưa cho ông ta một bản kế hoạch đấu thầu nội bộ của Lâm thị.



Ba à, đừng trách con, ba ép con đấy.



Con đã cho ba cơ hội lần thứ ba rồi.



Con nói con muốn hoàn tục, muốn về nhà.



Ba không đồng ý.



Vậy thì tiếp theo đây, trò chơi chính thức bắt đầu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -







Một tháng sau, Lâm gia đấu thầu được khu đất kia.



Có Hoàn Á ở dưới nâng đỡ, giá đấu thầu cao hơn gấp mấy lần.



Nghe nói Lâm thị còn lôi kéo được mấy vị quan chức cấp cao, hộ tống bảo vệ.



Người nhà họ Lâm là vậy đấy, chơi trò chơi thì ung dung tự tại lắm.



Nhưng bọn họ sẽ không ngờ tới, chuyện tiếp theo bắt đầu xoay chuyển.



Khu đất bỏ ra mấy chục tỷ mua được, lại bị chính phủ ra lệnh cấm xây dựng vì vấn đề môi trường.



Lỗ vốn đến trắng tay.



Ngay sau đó, kế toán trưởng Triệu của Lâm thị, tuyên bố bị Lâm gia uy hiếp, xin từ chức, giao nộp toàn bộ chứng cứ về một loạt sổ sách kế toán giả mạo nội bộ, trốn thuế, lậu thuế.



Cùng lúc đó, nhà máy hóa chất dưới trướng Lâm thị, bị phanh phui ra chuyện thi công trái phép, ăn bớt vật liệu.



Vấn đề nghiêm trọng nhất, chính là công trình hợp tác với Hoàn Á, tòa nhà mới bàn giao, lớp vữa trát tường bong tróc, tường thấm dột…



Lâm thị, xong đời rồi.



Ngày trụ sở tập đoàn bị niêm phong, tôi nhận được điện thoại, nói ba tôi bị trúng gió, đang cấp cứu trong bệnh viện.



Đã qua thêm hai tháng nữa, kể từ ngày Tần Việt hẹn đưa tôi rời đi.



Tôi biết anh ở đâu.



Tin tức anh muốn đưa tôi đi, là do tôi tiết lộ cho ba anh – Tần Hoài Quang.



Tần gia cũng chẳng dễ dàng gì, con người mà, luôn có những người không thể đắc tội.



Điểm cuối của chuỗi thức ăn, là nhà họ Ngô – Ngô Ngọc Phi.



Xưa nay, dân không đấu lại quan.



Tôi cởi bỏ áo cà sa.



Bắt đầu trang điểm trước gương.



Đội tóc ngắn ngang vai, đôi mắt sắc sảo, khoác lên mình chiếc áo khoác gió.



Khi bước ra khỏi am Vân Lý, sư thái đang nhìn tôi.



Tôi nói với bà: “Sư phụ, sau này con sẽ xây một ngôi chùa ni lớn bằng chùa Đạo Thanh, dâng tặng lên Đức Phật của chúng ta.”



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com