1
Khi tin tức Hứa thừa tướng khôi phục chức vị truyền về làng, đang xổm bên bờ sông giặt đồ.
Triệu đại nương trong làng hớn hở chạy đến báo tin cho :
“Lan Hoa! Còn mau về nhà, Hứa thừa tướng rửa oan , bây giờ đang vinh quang trở rước đấy!”
“Hứa thừa tướng chỉ mỗi một đứa con trai thôi, đúng là ngươi nhặt báu vật đó!”
Tháng hai mới sang xuân, trời vẫn còn rét, nước sông lạnh buốt đến tê tay.
Ta sững một lát, chậm rãi rút đôi tay đỏ ửng vì lạnh khỏi nước, lau sơ lên áo.
Ta trầm mặc một hồi, khẽ đáp :
“Ta về , quần áo còn giặt xong.”
“Người ngươi ngốc, hóa thật sự ngốc!”
Triệu đại nương bực bội gõ đầu một cái, để kháng cự, cứ thế kéo .
Lúc bà kéo lảo đảo đến căn nhà tranh, trong nhà chật kín đến chúc mừng.
“Lan Hoa, ngươi sắp thành thiếu phu nhân Hứa gia đó!”
Đội Hứa gia đến rước dâu thật hoành tráng.
Hơn chục tiểu đồng xếp thành hai hàng, khiêng hai cỗ kiệu tua rua thêu chỉ vàng.
Năm sáu nha bưng lụa là, gấm vóc, cùng các loại trang sức, ngay ngắn cửa.
Hứa Liễm Dự sang áo gấm, dùng trâm ngọc cài tóc gọn gàng.
Thân hình cao ráo, dáng vẻ nho nhã phong lưu.
Ngay lúc còn đang đến ngây , Hứa Liễm Dự hờ hững liếc một cái, giọng kiêu ngạo:
“Sao thế, mừng đến mức nên lời ?”
“Ngươi thật nên cảm ơn cái kế của phụ ngươi, nếu thì loại như ngươi thể cửa Hứa gia.”
“…”
Gả cho Hứa Liễm Dự ba năm, cũng từng mơ tưởng thể sống yên với .
Hắn trồng trọt, liền cày bừa gieo hạt.
Hắn việc, liền giặt giũ nấu cơm.
Hắn ăn quen cơm gạo lứt , cắt nhiều cỏ ngựa, hái nhiều thảo dược đem bán, đổi lấy bột mì bánh bao trắng cho ăn.
Ta cứ nghĩ, chỉ cần đối với thêm chút nữa, thêm chút nữa…
Có lẽ một ngày nào đó, sẽ còn oán hận chuyện phụ ép cưới .
Có lẽ sẽ một khoảnh khắc, nghĩ rằng lấy cũng tệ đến thế.
O mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
hình như từng nghĩ .
Cũng thôi, Tống Lan Hoa và Hứa Liễm Dự, vốn dĩ cùng một thế giới.
2
“Còn mau cái bộ vải thô rách rưới đó , chẳng lẽ ngươi mặc như về Hứa gia?”
Thấy cứ ngây , Hứa Liễm Dự quát lên.
Ta chậm rãi bước nhà, thấy đất đặt hai cái bọc nhỏ.
Hứa Liễm Dự tỏ mất kiên nhẫn:
“Đồ thu dọn xong , chỉ đem bài vị phụ ngươi và mấy thứ lặt vặt mà ngươi xem như báu vật, còn cần mang gì nữa, Hứa gia cái gì cũng .”
Ta gì, chỉ lặng lẽ tháo bọc , từng món đồ của , đều lấy .
“Huynh tự , cứ coi như từng cưới .”
Không khí xung quanh như đột nhiên tĩnh lặng.
Ta cúi đầu sắp xếp đồ đạc, để ý đến gương mặt đanh của Hứa Liễm Dự.
Một lúc , khi dọn dẹp xong, ngẩng đầu lên vẫn thấy đó.
“Huynh còn ?”
Ta hỏi .
Hứa Liễm Dự nghiến răng, sắc mặt khó coi đến cực điểm:
“Ngươi giở trò gì nữa?”
Ta lắc đầu: “Ta chỉ là… sống cùng nữa.”
Cuộc sống như , quá khổ .
Ba năm , khi Hứa gia sa cơ, nhặt Hứa Liễm Dự đầy thương tích mang về.
Phụ sức khỏe kém, sợ khi ông mất sẽ chỗ dựa, nên ép Hứa Liễm Dự cưới .
Lúc đầu từ chối.
Ta : “Ta cần cưới, con tham gì hết.”
Phụ nổi giận:
“Con quên , phụ mẫu con mất , nhị thúc nhị thẩm chiếm hết nhà đất, còn đuổi con ngoài?”
“Phụ già , sống chẳng còn bao lâu nữa, tìm cho ngươi một chỗ dựa mới yên lòng .”
Thật phụ phụ ruột của .
Ta là đứa trẻ ông nhặt về từ chuồng chó.
Sau khi phụ mẫu mất, nhị thúc và nhị thẩm chiếm nhà chiếm đất, đuổi ngoài.