Nhị thẩm thì dữ như cọp, mặc kệ trong làng gì lưng, chỉ cần đến tai bà, bà xem như thấy.
nếu ai dám ngay mặt, bà sẽ ăn vạ đến mức khiến cả nhà đó yên nửa tháng.
Có trong làng thương tình , đôi khi cho chút đồ ăn.
Ban đêm, co ro ngủ cùng chó trong chuồng.
Phụ từng lang trung trong làng, thê tử ông mất từ khi còn trẻ.
Ông cũng tái hôn, cả đời con cái.
Phụ , lúc đầu ông vốn định lo chuyện bao đồng.
đó ngang, thấy giữa mùa đông mà còn mặc áo mỏng mùa hè, co ro trong cái chuồng chó chỉ lót vài cọng rơm, run rẩy đến tội.
Ông , lúc gầy đến mức thấy cả xương ngực.
Người nóng hầm hập, như thể sắp c.h.ế.t đến nơi.
Thế là ông lắc đầu thở dài, ôm , nhẹ như con mèo, về nhà.
“Đầu óc con vốn lanh lợi, nếu ai chống lưng, đợi c.h.ế.t bắt nạt thế nào nữa!”
“Lan Hoa… khụ khụ khụ… nếu thật sự phụ nhắm mắt yên lòng…”
Phụ khom lưng, ho sù sụ như ho hết cả phổi .
“Con đừng lo, cứ chờ gả cho là .”
“…”
3
Cuối cùng, Hứa Liễm Dự vẫn bất đắc dĩ mà cưới .
Hôn lễ tổ chức qua loa đến mức thể qua loa hơn nữa.
Vào thành mua hai thước vải đỏ, thêm đôi nến đỏ, thế là coi như thành .
Người trong làng đều mang lễ vật đến mừng, bận rộn tiếp đãi căn nhà tranh, còn Hứa Liễm Dự thì từ đầu đến cuối mặt mày cứ lạnh như băng.
Đêm đến, ánh nến đỏ chập chờn lay động.
Ta siết chặt lòng bàn tay, tim đập loạn ngừng.
Hứa Liễm Dự giường, dáng vẻ thẹn thùng của , bật một tiếng lạnh:
“Nếu phụ ngươi dùng tính mạng ép , lợi dụng ơn cứu mạng để ép gả, thì thể cưới ngươi chứ.”
“Ngươi tưởng cứu là cảm kích rơi nước mắt ?”
O mai d.a.o Muoi
“Bị ngươi và phụ ngươi, cái hạng vô liêm sỉ lấy ơn đòi báo đáp như thế cứu, đúng là khiến buồn nôn.”
“…”
Nến đỏ, màn ấm, vốn nên là đêm hạnh phúc nhất đời .
Thế nhưng lời , từng câu từng chữ như lưỡi dao, xé toạc trái tim thành từng mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng hôm , phụ qua đời.
Ông gắng gượng chờ đến khi thành , mới trút thở cuối cùng.
Ông cho rằng, khi thành gia, sẽ ông che chở .
ông sai .
Không ai che chở cả.
Sườn núi phía nam một mảnh đất là của phụ để .
Ta tốn nửa tháng cuốc đất, từng gánh từng gánh phân gánh lên núi để ủ, chuẩn gieo trồng ít bí đao và đậu đỗ.
Chờ đến khi thu hoạch, thể đem bán ở thành, kiếm chút tiền.
Ta tính, bán tiền , sẽ mua một cái chăn mềm một chút.
Hứa Liễm Dự từng ngủ chiếc giường cứng như , xuống thấy đau nhức cả .
đất của Vương Nhị Cẩu, tên du côn khét tiếng phía đông làng, chiếm mất.
Ta đến lý lẽ với bọn họ.
Vương đại nương mắng om lên:
“Ngươi đất đó là của ngươi thì là của ngươi ? Đất đó rõ ràng là của lang trung già !”
“Ngươi con ruột của ông , ông c.h.ế.t , đất tất nhiên là vô chủ, ai chiếm thì là của đó!”
Ta gấp đến sắp :
“Là cuốc đất, cũng là ủ phân!”
Vương Nhị Cẩu trừng mắt, một tay đẩy ngã lăn đất:
“Ai thấy chứ? Rõ ràng là chúng cuốc đất, cũng là chúng ủ phân!”
“Đồ ngu, đầu óc vấn đề thì về nhà mà !”
4
Ta lóc trở về nhà.
Hứa Liễm Dự cửa, thấy nước mắt nước mũi tèm lem, liền cau mày, lộ vẻ chán ghét:
“Khóc cái gì, c.h.ế.t .”
Ta lau nước mắt, nghẹn ngào :
“Đất của chiếm , Huynh thể cùng lý với bọn họ …”
Người trong làng thật đều kính sợ Hứa Liễm Dự.
Phụ từng là Thừa tướng quyền thế hiển hách.
Hứa gia là thế gia nhất ở Thịnh Kinh.