Lan Hoa Sai

Chương 5



Ta ngẩng đầu đôi mắt đang giận dữ của . 

 

Ta hiểu vì giận.

 

Hắn lấy , rõ ràng là cam lòng. 

 

Vậy thì chẳng giờ bỏ , chính là thuận lòng ?

 

Ta lắc đầu: “Ta hối hận.”

 

Rầm một tiếng.

 

Hứa Liễm Dự hất tung mấy món lụa và trang sức trong tay nha , lạnh lùng :

 

“Về phủ!”

 

Lệnh , hơn chục hầu nhấc kiệu, nhặt đồ đất, ầm ầm kéo rút lui.

 

Dân làng vốn đến chúc mừng cũng nhanh chóng giải tán.

 

Triệu đại nương đến bên khuyên nhủ:

 

“Lan Hoa , hà tất thế? Ta thấy đối với ngươi cũng vài phần thật lòng.”

 

“Ngươi nghĩ mà xem, nếu thực sự cưới ngươi, với quyền thế Hứa gia, đá ngươi chẳng quá dễ dàng ?”

 

“Thế mà vẫn cho rước kiệu, đến đón ngươi về Thiếu phu nhân Hứa gia.”

 

Ta dụi đôi mắt khô rát, khẽ :

 

“Không , Thiếu phu nhân Hứa gia, nổi.”

 

Hứa Liễm Dự chẳng xem trọng . 

 

Về đó sẽ khinh rẻ nhục nhã thế nào.

 

Ta hỏi Triệu đại nương:

 

“Bà thể giúp tìm một phu quân khác ?”

 

“Người tái giá thì còn dễ lấy chồng nhỉ? chắc cũng tính là tái giá … Hứa Liễm Dự đến gần thôi còn thấy ghét, gì đến đụng .”

 

Hắn còn chẳng cho gọi là “phu quân”.

 

Ta chống cằm :

 

“Ta cần sách nữa . Ta cần việc giúp .”

 

Mẫu sai . 

 

Người sách, cũng chẳng giỏi giang gì.

 

Trước , từng Hứa Liễm Dự dạy tên . 

 

Ta vui vẻ với :

 

“Tên Lan Hoa của là hoa lan trong loài lan thảo đó. Phụ , hoa lan là loài hoa của quân tử.”

 

Hứa Liễm Dự lạnh:

 

“Thôn phu quê mùa còn bày đặt thanh tao, thật là tục chịu .”

 

Hắn chịu dạy, quấn lấy mãi, liền .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Liễm Dự chữ , từng là nhất tài tử vang danh kinh thành. 

O mai d.a.o Muoi

Đến Tết, trưởng thôn mời câu đối.

 

Ra giá cao, năm mươi văn một cặp, bằng bán năm ngày cỏ ngựa, sáu giỏ đậu cô ve.

 

Ta vui mừng đón trưởng thôn nhà.

 

lập tức hất tung bút mực mà trưởng thôn đưa tới, vẻ mặt khó chịu :

 

“Không !”

 

Hứa Liễm Dự cái gì cũng .

 

Không dạy tên .

 

Không câu đối cho trưởng thôn.

 

Ngay cả việc dân làng mời phu tử, dạy chữ cho trẻ con trong làng, cũng bảo là .

 

Hứa Liễm Dự thật vô dụng.

 

Người sách chẳng gì giỏi cả.

 

8

 

“Triệu đại nương ơi, con tìm khỏe mạnh, chịu khó việc cơ.”

 

Ta móc hai mươi văn trong túi, lấy hai cái bánh ngô hấp từ hôm qua, dúi tay bà.

 

Triệu đại nương dở dở :

 

“Nói đến khỏe mạnh, hình như ở làng bên thật một như , tên là Lý Đông Sinh.”

 

“Phụ mẫu mất sớm, từ nhỏ theo Trương lão thuyền trưởng lên kinh thành phu khuân vác ở bến tàu, khi còn theo tàu khơi đánh cá.”

 

“Chỉ là nhà nghèo lắm, đến giờ còn tích đủ tiền cưới thê tử.”

 

Ta vội lắc đầu:

 

“Không ạ, con cũng nghèo mà.”

 

Triệu đại nương thở dài, đưa ngón tay điểm nhẹ trán :

 

“Con ngốc , thiếu phu nhân Hứa gia chịu, đòi lấy cu li vác hàng.”

 

“Thôi , để ngó nghiêng giúp ngươi, nối mối thử xem.”

 

Triệu đại nương nhét tiền túi , chỉ cầm hai cái bánh ngô .

 

Ta chờ, chờ suốt năm ngày.

 

Sáng sớm ngày thứ sáu, Triệu đại nương dẫn tới nhà.

 

Ta nghển cổ , ánh mắt va một đôi đồng tử đen sẫm.

 

Chàng vội , vành tai đỏ rực.

 

Triệu đại nương trêu :

 

“Lan Hoa, con sốt ruột ?”

 

Ta ngượng ngùng , vội kéo hai cái ghế mời họ .