“Ta tên là Lý Đông Sinh, nếu cô nương chê…”
“Không chê, chê!”
Ta vội xua tay.
Chàng trông cao hơn Hứa Liễm Dự, rắn rỏi hơn, làn da cũng đen hơn.
Vừa thấy là chịu khó lụng.
Triệu đại nương lấy khăn tay che miệng :
“Con ngốc , thấy hợp ý thì mau lấy giấy hôn thú của con và Hứa Liễm Dự , mang hủy, đăng ký với Đông Sinh, thế là thành phu thê.”
Ta gật đầu, nhà lấy tờ giấy hôm từng cùng Hứa Liễm Dự nhận từ “quan phủ”, đưa cho Triệu đại nương:
“Có cái là hôn thư ạ?”
Triệu đại nương cầm lấy, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Lan Hoa, hôn thư của con dấu đỏ của quan phủ? Hai lấy nó từ ?”
Ta ngẫm nghĩ:
“Hôm đó chúng con đến nha môn, Huynh cho con .”
“Con nghĩ chữ, cũng vô ích, nên thôi.”
Triệu đại nương vò nát tờ giấy ném xuống đất:
“Phì! Đồ khốn kiếp!”
“Chả trách hôm đó bỏ cái là luôn, chẳng chuyện hủy hôn thư gì cả, hóa là giả!”
Ta ngơ ngác:
“Hôn thư… là giả ạ?”
Triệu đại nương chống nạnh:
“Không dấu của quan phủ thì thật nỗi gì!”
“Nghĩa là, vốn bao giờ cưới con ?”
“Hôn thư là giả thì hôn sự đương nhiên cũng là giả!”
Hứa Liễm Dự từng , phụ ép lấy để báo ơn, nên oán , hận , đều chấp nhận.
nếu hôn thư là giả.
Hắn rõ là giả, rõ cuộc hôn nhân giá trị, vẫn những lời đó?
Ta chữ, lừa … vui lắm ?
9
Ta xổm đất, lấy tay che mặt, nức nở .
O Mai d.a.o Muoi
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng .
Lý Đông Sinh dùng ngón tay cái thô ráp lau lệ nơi khóe mắt , ánh mắt nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lan Hoa, chúng sống với cho thật nhé.”
Triệu đại nương :
“Giả cũng , khỏi hủy hôn thư phiền phức.”
“Cái tên Hứa Liễm Dự , bao nhiêu mưu mô đều dùng hết lên ngươi , để ý gì!”
Ta gật đầu, dậy, giẫm hai cái lên tờ “hôn thư” giả đất.
Ta tiếp tục đau lòng vì nữa.
Ta sống cuộc đời của chính .
Ta Lý Đông Sinh:
“Chàng bao giờ rước về nhà?”
Lý Đông Sinh đỏ mặt:
“Chờ đến tiệm gấm đặt may cho nàng một bộ áo cưới, chuẩn sính lễ, thuê kiệu hoa, đặt tiệc rượu…”
Phiền phức thế cơ ?
Ta mới nửa câu vội cắt lời:
“Không cần cần! Chỉ cần mua hai thước vải đỏ, hai cây nến hỷ là !”
“Phải chứ.”
Lý Đông Sinh :
“Ta dành dụm bao năm nay, chính là để cưới thê tử.”
Triệu đại nương tủm tỉm :
“Phải chứ, Lan Hoa , nam nhân chịu bỏ tâm tư, bỏ tiền vì thê tử , mới đáng tin cậy!”
Thôi , nếu họ đều thế, chắc chắn là lý.
Ta sờ túi áo, chỉ còn vỏn vẹn hai mươi đồng tiền nhỏ.
Bao năm nay kiếm bao nhiêu, đều tiêu hết cho Hứa Liễm Dự.
Hắn ngủ giường cứng, mua bông và vải xịn về, tự tay may chăn đệm mềm cho .
Hắn chỉ liếc một cái, lạnh lùng :
“Đường kim mũi chỉ vụng về, sánh với thêu nữ của Tú Vân Các?”
Hắn ăn cơm gạo lứt, nhọc nhằn bánh màn thầu bằng bột mì trắng.
Hứa Liễm Dự khinh khỉnh:
“Chẳng mềm, cũng chẳng thơm, khó nuốt chịu .”
Hắn , trong làng chỉ Tết mới dám ăn mì trắng.
Những năm qua, cứ một mực đối với Hứa Liễm Dự, chẳng dành dụm đồng nào.