Lan Hoa Sai

Chương 9



“Sau đó lão Trương nhận nuôi. Bao năm qua, tiền cưới thê tử, chỉ là vẫn gặp cưới.”

 

“Lan Hoa, thích nàng, nàng ?”

 

“…”

 

Ta sững sờ, đến mức trong khoảnh khắc quên cả hít thở.

 

Ta vốn trí nhớ .

 

Phần lớn thời gian đều dõi theo bóng dáng Hứa Liễm Dự.

 

Nên dù cố đến mấy, cũng nhớ chuyện đó.

 

Ta khẽ chọc lưng Lý Đông Sinh, chột :

 

“Mấy chuyện kể, chẳng nhớ gì cả.”

 

“ nhất định sẽ ghi nhớ sự bụng của , và những ngày tháng chúng sống bên .”

 

Lý Đông Sinh gật đầu, nhẹ nhàng đáp: 

 

“Ừ.”

 

13

 

Nhà mà Lý Đông Sinh mua lớn cũng chẳng nhỏ, vuông vắn, chiếm một khoảnh đất nho nhỏ.

 

Trước cửa treo lồng đèn đỏ, dán chữ hỷ.

 

Sân nhà quét sạch sẽ, bàn ghế lau chùi sáng bóng, qua là chuẩn chu đáo.

 

Ta mà lòng vui rộn ràng.

 

Bãi đất trống bên ngoài, tính dùng tre hàng rào, trồng thêm rau củ.

 

Rồi mua bắp về xay thành bột, trộn với bột nếp và đậu phộng giã nhỏ để hấp bánh ngô.

 

Lý Đông Sinh thì bốc vác, đánh cá ở bến tàu; thì bán bánh ngô ở đó.

 

Sáng sớm bánh ngô bán hết thì đun nước, nấu mì hải sản.

 

Lão Trương và đám thủy thủ thích ăn, ngớt lời khen:

 

“Lan Hoa khéo tay quá, bánh ngô hấp mềm và thơm, ăn no bụng!”

 

“Mì hải sản ngon đến mức xương cũng mềm, Đông Sinh cưới thê tử , khiến ghen tị.”

 

Lý Đông Sinh mỗi khác khen là tự hào:

 

“Tất nhiên , Lan Hoa là cô nương nhất trần đời!”

 

Ngày tháng cứ thế trôi, đến đầu hạ, và Lý Đông Sinh dành dụm hai mươi lượng bạc.

O mai d.a.o Muoi

Lý Đông Sinh gói bạc bằng giấy đỏ đưa cho :

 

“Lan Hoa, nàng cầm chỗ tạ lễ phu tử dạy học.”

 

Ta ngẩn :

 

“Tạ lễ gì cơ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lý Đông Sinh gãi đầu:

 

“Nàng chẳng bảo học chữ ? Ta chữ, dạy .”

 

“Hôm nọ hỏi , phu tử ở Lộc Duyệt thư viện chuẩn hai mươi lượng thì thể cho nàng học ké.”

 

Ta từng gặp phu tử dạy ở thư viện đó, là một lão già cố chấp và cổ hủ.

 

Không Lý Đông Sinh năn nỉ đến mức nào mới khiến ông gật đầu.

 

Hai mươi lượng bạc gói trong giấy đỏ, đột nhiên trở nên nặng trĩu trong tay.

 

Mắt cay:

 

“Giờ học chữ nữa, chữ cũng chẳng là gì to tát.”

 

“Ta chỉ học tên thôi, bởi vì khi còn sống, phụ kịp dạy điều đó.”

 

“Phụ từng , Lan Hoa là loài hoa của bậc quân tử.”

 

Lý Đông Sinh ôm lòng:

 

“Quân tử chi hoa, cái tên Lan Hoa thật, là đặt bằng cả tấm lòng.”

 

“Còn thì khác, sinh mùa đông nên gọi là Đông Sinh, vẻ qua loa lắm ?”

 

Ta dụi đầu n.g.ự.c :

 

“Không qua loa, cũng mà.”

 

“Phải , đều cả!”

 

Lý Đông Sinh nhẹ nhàng vỗ lưng , dịu giọng dỗ dành.

 

Sáng hôm , mua bút mực giấy nghiên, gọi phòng.

 

Lý Đông Sinh thần thần bí bí lấy từ trong n.g.ự.c một mảnh giấy, mở , bên là ba chữ mà nhận .

 

“Nàng xem, đây là tên nàng, Tống Lan Hoa.”

 

“Ta nhờ phu tử ở thư viện cho đấy. Nàng cứ tập theo, sẽ thôi.”

 

Nhìn vẻ trân quý của , lòng dâng lên cảm giác ấm áp tả .

 

chỉ tên thì . 

 

Ta cũng tìm đến phu tử, nhờ ông ba chữ “Lý Đông Sinh.”

 

Lão phu tử vuốt râu, khó chịu:

 

“Phu thê các ngươi phiền thật đấy. Hắn suốt ngày đến việc giúp , năn nỉ mãi mới chịu dạy ngươi học.”

 

“Cuối cùng thì tới học, chỉ bảo tên ngươi.”

 

“Giờ đến lượt ngươi bắt tên .”

 

Mặc dù than phiền, nhưng ông vẫn vung tay mấy chữ, đưa cho .

 

Ta dùng dầu đồng trám kín hai tờ giấy, lấy một nhánh tre non khung treo lên tường.